Tiếng đàn thanh thúy đột ngột dừng lại, hai anh em Thiên Mã đồng loạt đứng dậy.
Cô nghiêng mặt nhìn qua, ngón tay ngọc ngà phủ lên dây đàn, trên mu bàn tay lúc này bất ngờ có một vết thương màu đỏ…
Chu Mạt xoay người, tức giận hỏi lại:
- Thế các người là ai?
Nghe vậy, tất cả đều sửng sốt, mọi người nhao nhao bàn tán.
- Hai người này là ai?
- Khách chiếm chỗ của chủ sao? Đúng là nực cười…
Sắc mặt Quân Hoa Thừa tối sầm.
- Chu Mạt, quay lại!
Quân Thiết Anh khẽ quát ngăn cản Chu Mạt đang định lao ra ngoài. Vệ sĩ của nhà họ Quân không vô dụng như Thẩm Thành Văn, với cả nơi này là nhà họ Quân, nếu như động thủ chỉ e anh em Thiên Mã sẽ bị thiệt.
Hai anh em bọn họ nhận lệnh tới đây bảo vệ cô, nhưng đồng thời cô cũng phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho hai anh em họ.
Vẻ mặt Quân Thiết Anh lạnh nhạt nhìn Quân Hoa Thừa, nói:
- Bọn họ là khách tôi mời tới!
Lý Bái Thiên kéo Chu Mạt lại, hai người cùng nhau đứng bên cạnh Quân Thiết Anh.
Chu Mạt lên tiếng hỏi:
- Chị dâu, ông ấy là ai vậy?
- Bố của tôi.
Giọng nói của cô hết sức bình thản không chút gợn sóng.
Tuy nhiên khi nghe Quân Thiết Anh nói vậy, hai anh em đứng bên cạnh cô đều ngậm miệng không nói. Nếu như đối phương là bố của Quân Thiết Anh vậy thì chuyện này không cần hai anh em họ phải nhúng tay vào nữa.
Quân Hoa Thừa nhìn chằm chằm vào hai anh em Lý Bái Thiên, ngữ khí lạnh lùng hỏi:
- Là bọn họ làm Thẩm Thành Văn bị thương đúng không?
- Đúng.
Quân Thiết Anh không hề phủ nhận.
Nháy mắt, mọi người có mặt đều lên tiếng bán tán, ánh mắt đổ dồn về phía hai anh em Lý Bái Thiên, dường như đã có thể đoán ra kết cục của hai người này.
- Bắt lại!
Gần như không hề do dự, Quân Hoa Thừa hét lên!
Ông không cần hỏi nhiều, chỉ cần biết ai là người đã ra tay là đủ.
Vệ sĩ lập tức nhảy ra chạy về phía anh em Lý Bái Thiên….
- Dừng tay lại!
Giọng nói lạnh lẽo của Quân Thiết Anh vang lên, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn những tên xông lên, bọn vệ sĩ thấy vậy lập tức dừng lại.
Quân Thiết Anh lạnh nhạt nói:
- Bọn họ là khách do tôi mời tới, không một ai được phép động vào họ!
- Hừ!
Mã Tĩnh Mỹ nãy giờ vẫn luôn đen mặt lúc này bước tới lạnh lùng lườm Quân Thiết Anh một cái, kiêu ngạo mở miệng:
- Cô có biết khách cô mời tới đã ném vị hôn phu của cô vào hồ nước không hả?
Lời nói của bà ta vừa dứt, Quân Hoa Thừa chợt thấy căng thẳng.
Quả nhiên, những lời ông không muốn nghe nhất cuối cùng vẫn xuất hiện….
- Thẩm phu nhân, tôi muốn sửa lại một chút về lời nói của phu nhân.
Quân Thiết Anh lạnh nhạt nói:
- Quân Thiết Anh tôi trước giờ chưa từng có vị hôn phu! Còn về phần đả thương Thẩm Thành Văn là do tôi hạ lệnh đấy!
Mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Mã Tĩnh Mỹ phẫn nộ cười nói:
- Quân gia chủ, con gái của ông đúng là được dạy dỗ tốt đấy!
Địa vị của Quân Thiết Anh ở nhà họ Quân như thế nào Mã Tĩnh Mỹ đương nhiên biết hơn ai hết, vì vậy bà ta hoàn toàn không hề coi cô ra gì! Trong mắt bà ta, Tam tiểu thư nhà họ Quân chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái tàn phế mà thôi!
- Nhu Anh! Không được ăn nói hỗn xược!
Quân Hoa Thừa quát lên, ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía anh em Lý Bái Thiên, nói:
- Hai người đã cho con gái tôi uống bùa mê thuốc chú gì mà nói lại cố chấp đứng ra bảo vệ hai người như vậy?
Nghe ông ta nói vậy, Chu Mạt không nhịn được hỏi:
- Chị dâu, ông ta thực sự là bố ruột của chị sao?
- Câm miệng!
Quân Hoa Thừa thực sự nổi giận, ông ta vung tay lên, quát:
- Bắt hai tên này lại cho tôi!
- Ai dám!
Quân Thiết Anh cũng đồng thời quát lên, lúc này đôi mắt cô lạnh như băng, trong tay áo cô đột nhiên lóe lên ánh sáng bạc lạnh lẽo, nháy mắt một con dao nhọn thiết kế tinh xảo bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
- Đừng!
Quân Hoa Thừa kinh ngạc quát lên.
Sắc mặt tái nhợt!
Cổ tay mảnh mai vung lên.
Dao nhọn vút lên mang theo hương thơm nhẹ nhàng đặt lên chiếc cổ trắng ngần, ánh mắt sắc bén đầy kiên định nhìn thẳng.
- Ai dám bước tới, tôi sẽ chết ngay tại đây!