Chu Mạt có vẻ hết sức không cam tâm.
Hai anh em bọn họ suy nghĩ hết sức đơn giản, ngoại trừ Tiêu đại ca ra thì không phục bất cứ ai.
Khi nghe Thẩm Thành Văn kiêu ngạo nói “Nếu mày dám động vào một sợi lông của tao!” Chu Mạt đã quyết định nhất định phải động vào lông của gã! Không những thế mà tuyệt đối còn không chỉ là một sợi!
Thế nhưng khoảnh khắc xé tan quần của Thẩm Thành Văn ra, trái tim Chu Mạt tựa như vỡ vụn.
Mẹ nó chứ, làm quái gì có sợi lông nào! Động cái rắm ấy!
Sau khi ném Thẩm Thành Văn vào hồ nước, Chu Mạt vẫn hậm hực lườm gã một lúc sau đó mới xoay người đi.
- Cứu! Cứu tôi với!
Thẩm Thành Văn nuốt phải mấy ngụm nước lạnh như băng, sợ hãi giãy dụa, không ngừng kêu cứu, một lát sau lập tức nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy đến.
- Mau lên!
- Là Thẩm Thành Văn thiếu gia!
Vệ sĩ nhà họ Quân nhanh chóng vớt Thẩm Thành Văn lên bờ, cả người gã run lên. Nhất là phần dưới đã bị người ta lột mất quần, gió lạnh thổi qua xuyên thẳng từ dưới lên trên chạy thẳng vào tim khiến Thẩm Thành Văn choáng váng ngất luôn tại chỗ.
- Mau đưa Thẩm thiếu gia tới bệnh viện.
Cả đám ngươi luống cuống khiêng gã đi.
Lúc này cũng có không ít người chú ý tới tình huống xảy ra bên hồ, tất cả đều chạy tới, trong mắt đầy nghi hoặc không rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì.
- Quân gia chủ, hình như Thẩm Thành Văn thiếu gia với Tam tiểu thư xảy ra mâu thuẫn.
Đan Mộng Nhi bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Quân Hoa Thừa, khẽ nhíu mày nói:
- Mộng Nhi thấy bọn họ đấu khẩu với nhau nên mới chạy tới đây báo cho Quân gia chủ biết.
Tiếng nói của Đan Mộng Nhi không lớn cũng không nhỏ, những người đứng gần xung quanh đều nghe thấy hết.
Mắt tất cả đều phát sáng.
Mọi người đều biết nhà họ Quân muốn gả con gái cho nhà họ Thẩm, mà đối tượng chính là Quân Thiết Anh với Thẩm Thành Văn. Hôm nay lại nghe được tin tức hai người họ không những không hợp nhau mà còn xảy ra chuyện động tay động chân, hiển nhiên tất cả đều cảm thấy hứng thú.
Nghe vậy, sắc mặt Quân Hoa Thừa lập tức tối lại.
Nếu như chuyện này không bị truyền ra ngoài thì ông ta còn có thể ém chuyện này xuống đợi sau khi hội nghị gia tộc kết thúc sẽ giải quyết sau nhưng hiện tại không thể làm như đúng ý ông ta nữa rồi.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc hoa lệ mặt mũi hằm hằm đi bước, phía sau là một đám vệ sĩ đi theo. Người phụ nữ đi đến trước mặt Quân Hoa Thừa, không đợi ông ta lên tiếng đã tức giận nói:
- Quân Hoa Thừa, nhà họ Quân làm như vậy không thỏa đáng chút nào.
- Thẩm phu nhân hãy bớt giận.
Đan Mộng Nhi mỉm cười đứng ra nói:
- Chuyện này có lẽ không phải là do Tam tiểu thư cố ý làm đâu! Có thể đây chỉ là Tam tiểu thư đang khảo nghiệm Thẩm thiếu gia mà thôi, mọi người ai cũng biết hai người sắp trở thành vợ chồng rồi mà.
Quân Hoa Thừa cúi đầu cười khổ, không phải là cố ý sao? Ông làm sao lại không hiểu tính cách của con gái mình chứ, chuyện mà con bé đã quyết làm thì không một ai có thể thay đổi được. Mà Quân Hoa Thừa cũng vẫn biết thái độ của con mình với Thẩm Thành Văn. Nếu như con bé có thể, chắc chắn nó sẽ đích thân ném Thẩm Thành Văn xuống hồ!
Nhưng vấn đề là người bảo vệ con gái ông rốt cuộc là ai?
Ánh mắt của Quân Hoa Thừa bất giác liếc về phía bác Lương đang đứng cách mình không xa.
Ở nhà họ Quân, người vẫn luôn âm thầm trợ giúp Quân Thiết Anh chỉ có một mình bác Lương.
Thế nhưng bác Lương cũng có vẻ mặt nghi hoặc giống như ông, khẽ lắc đầu phủ nhận.
Vị phu nhân trước mặt Quân Hoa Thừa là mẹ của Thẩm Thành Văn, Mã Tĩnh Mỹ, đêm nay đi cùng Thẩm Thành Văn tới đây, mục đích là để bàn bạc về hôn sự của Thẩm Thành Văn với Quân Thiết Anh sau khi kết thúc hội nghị gia tộc của nhà họ Quân.
Thế nhưng không ngờ trước mặt bao nhiêu người lại nghe được tin con trai mình bị người ta ném xuống hồ nước! Trong mắt những người khác Thẩm Thành Văn là một tên phá gia chi tử, một tên bất tài nhưng trong mắt người mẹ thì con mình lúc nào cũng là người ưu tú nhất! Nhưng giờ đứa con ưu tú của mình lại bị mất thể diện trước bao nhiêu người như vậy, là một người mẹ, bà ta đương nhiên phải tới đòi lại cho con mình.
Nếu không, đêm nay nơi này có biết bao nhiêu người có máu mặt ở thủ đô như vậy, chuyện Thẩm Thành Văn bị một người phụ nữ tàn phế ném ra ngoài thậm chí còn đến mức hôn mê bất tỉnh mà bị truyền ra ngoài thì mặt mũi nhà họ Thẩm còn biết để đâu!
Sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ lạnh như băng, nghiêm giọng nói:
- Quân gia chủ, tôi nghĩ…ông nên cho nhà họ Thẩm chúng tôi một lời giải thích hợp lý!
Mặc dù xét về thế lực nhà họ Thẩm kém xa nhà họ Quân, thế nhưng nhà họ Thẩm lại có chỗ dựa vững chắc. Vì vậy Mã Tĩnh Mỹ hoàn toàn không hề nể nang một vị gia chủ chỉ có trên danh nghĩa như Quân Hoa Thừa.
Lúc này, Đan Mộng Nhi lại lên tiếng giảng hòa:
- Thẩm phu nhân đừng nên tức giận, chuyện này có lẽ có ẩn tình riêng. Hay là chúng ta cứ tới hỏi Tam tiểu thư trước rồi hãy quyết định.
Nghe vậy, Quân Hoa Thừa lập tức biến sắc.
Nếu như thật sự đến tra hỏi Quân Thiết Anh, ông biết với tính cách kiên định của con bé, bất luận thế nào nó cũng sẽ không vì chuyện của Thẩm Thành Văn mà nhận sai.
Tuy nhiên vấn đề khiến Quân Hoa Thừa nghi ngờ nhất chính là rốt cuộc thì ai đã ra tay với Thẩm Thành Văn? Lúc này ông chỉ hy vọng con gái mình không có liên quan gì với người đả thương Thẩm Thành Văn, nếu không chuyện này sẽ khó mà giải quyết…
Bữa tiệc đêm nay là sự bồi thường cuối cùng của ông giành cho con gái.
Một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt xa hoa, Quân Hoa Thừa chỉ muốn làm tốt bữa tiệc này, để con gái có một bữa tiệc sinh nhật trọn vẹn, bởi đây là bữa tiệc sinh nhật duy nhất và cũng là cuối cùng mà một người bố như ông có thể tổ chức cho con gái.
Vẻ mặt Quân Hoa Thừa thay đổi liên tục, một lúc sau mới khôi phục vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, nâng mắt nhìn Mã Tĩnh Mỹ, nói:
- Chuyện này xảy ra ở nhà họ Quân vì vậy tôi nhất định sẽ cho phu nhân một lời giải thích hợp lý.
- Vậy, xin mời Quân gia chủ.
Đoàn người trực tiếp đi về phía Túy Vũ Hiên…
Quân Hoa Thừa cùng Mã Tĩnh Mỹ sóng vai đi phía trước, Đan Mộng Nhi đi theo phía sau.
Đi qua cây cầu, lúc này cửa Túy Vũ Hiên mở rộng, tiếng đàn du dương nhẹ nhàng lượn lờ khắp không gian. Dưới ánh đèn ấm áp, trước mắt mọi người là một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng tinh khiết, vẻ mặt bình thản, đôi mắt không hề có chút hoảng loạn, tựa như trước đó chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Đám người nhanh chân bưới vào trong, lúc này ánh mắt mọi người đều rơi vào hai người ngồi ở một bên.
Hai người đàn ông dáng vẻ khôi ngôi ngồi trên ghế, tay cầm bình rượu vừa say sưa thưởng thức tiếng đàn vừa khẽ nhấp rượu, khẽ mỉm cười hưởng thụ.
- Tiếng đàn của chị dâu hay thật đấy.
- Đâu chỉ hay không đâu, mà phải nói là tuyệt nhất trên đời.
Đôi mắt sắc lạnh của Quân Hoa Thừa khẽ chớp, chỉ tay lên, quát:
- Các người là ai?
Lúc nhìn thấy hai người, Quân Hoa Thừa khẳng định hai người này chắc chắn không phải là người nhà họ Quân.
Nếu như không phải là người của nhà họ Quân, vậy thì chuyện này dễ xử lý hơn rồi.
Tinh!
Tiếng đàn đứt quãng…