Ngay lúc này, Thẩm Thành Văn đã hoàn toàn trở mặt với Quân Thiết Anh.
Bàn tay nhỏ nhắn của Quân Thiết Anh khẽ run lên, cô vẫn duy trì tư thế cúi đầu, giọng nói chất chứa tức giận:
- Chuyện hội nghị gia tộc của nhà họ Quân không tới phiên một người ngoài như anh chen miệng vào. Thẩm Thành Văn, tôi bảo anh cút anh nghe không hiểu sao?
- Không muốn nhìn thấy tôi đúng không?
Thẩm Thành Văn cười lạnh, nói:
- Cô tưởng trong nhà họ Quân này cô thật sự là một tiểu thư danh giá lá ngọc cành vàng hay sao? Hừ!
Thẩm Thành Văn bước nhanh đến chỗ Quân Thiết Anh, cười gằn, nói:
- Cô không muốn nhìn thấy tôi thì tôi lại càng muốn bắt cô phải mở to hai mắt nhìn người đàn ông cô sắp phải gả này.
Bước chân dồn dập khoảng cách càng lúc càng gần Quân Thiết Anh…
Dù biết Thẩm Thành Văn đang lao tới nhưng khuôn mặt Quân Thiết Anh vẫn không hề thay đổi.
Chỉ cần trong lòng có lòng tin thì sẽ không sợ hãi bất cứ cái gì.
Lúc này Quân Thiết Anh chỉ có một suy nghĩ này.
Thẩm Thành Văn vọt lên duỗi tay ra định nắm lấy cằm của Quân Thiết Anh…
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Đột nhiên ở sổ bên tay trái Quân Thiết Anh bống có tiếng vụt một phát, một cây dây leo phóng vụt vào xuyên qua cửa sổ cuốn chặt lấy tay phải của Thẩm Thành Văn…
- Thuộc tính giả?
Thẩm Thành Văn kinh ngạc, lập tức lùi về sau theo bản năng, nhưng đúng lúc này lại có một cây dây leo bò từ dưới sàn nhà đến cuốn chặt hai chân gã, dây leo đột nhiên siết lại.
Rầm!
Thẩm Thành Văn bất lực ngã rầm xuống đất.
Vù! Vù!
Hai người dáng vẻ, chiều cao cùng trang phục đều có phần giống nhau đồng thời xuất hiện.
- May là tới kịp lúc.
- Mẹ nó! Cái đồ không có mắt, người phụ nữ của Tiêu đại ca ta mà mày cũng dám đụng vào hả?
Quân Thiết Anh lập tức xoay mặt, kinh ngạc thốt lên:
- Là hai người sao?
Thiên mã song hùng, Chu Mạt và Lý Bái Thiên!
Tiêu Dương đã từng bảo hai người bọn họ bảo vệ Quân Thiết Anh nên cô có thể nhận ra hai người.
- Chị dâu.
Chu Mạt cười ha ha, cúi đầu, nói:
- Đại ca bảo bọn em đi làm chút chuyện, đợi sau khi làm xong thì tới thủ đô gặp anh ấy.
- May là anh em bọn em nhân cơ hội hôm nay nơi này nhiều người tới liền lẻn vào để thăm dò tình hình, nếu không đã không biết tên này lại dám to gan trêu chọc chị dâu.
Lý Bái Thiên nổi giận đùng đùng trừng mắt lườm Thẩm Thành Văn đang nằm lăn quay dưới mặt đất.
Quân Thiết Anh từ đầu đến cuối vẫn không hề nhìn Thẩm Thành Văn lấy một cái. Khi nghe anh em Lý Bái Thiên nói chuyện cô liền nắm được một số tin tức, ánh mắt lo lắng hỏi:
- Tiêu Dương, anh ấy …thật sự sẽ tới đây sao?
Hiện tại Quân Thiết Anh đang lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cô đương nhiên rất hy vọng Tiêu Dương có thể đến đưa cô đi! Nhưng cô lại lo lắng nếu như Tiêu Dương tới lỡ không thể đưa cô đi lại còn gây phiền phức cho hắn…
Chu Mạt lớn tiếng nói:
- Đại ca nói, nếu như bọn em tới đây sớm hơn anh ấy thì nhất định phải tới bảo vệ cho chị dâu.
- Mấy người…
Lúc này Thẩm Thành Văn đã có chút tỉnh táo lại, sau cú ngã vừa rồi đầu óc cảm thấy có chút choáng váng, gã kinh hãi ngẩng đầu, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào anh em Lý Bái Thiên, nghiến răng hét lên:
- Hai người là ai? Dám cả gan đánh bản thiếu gia!
Hai anh em Lý Bái Thiên không lập tức đáp lại gã mà quay sang nhìn Quân Thiết Anh như đợi lệnh của cô.
Quân Thiết Anh nghiêng đầu liếc qua Thẩm Thành Văn, sau đó nói với hai anh em:
- Tôi không muốn nhìn thấy gã ta.
- Hì! Em biết phải làm sao rồi.
Lúc này hai anh em lập tức thu hồi lại dây leo, đối phó với tên Thẩm Thành Văn không có não này không cần thiết vào dùng đến sức mạnh thuộc tính. Chu Mạt nhảy tới phía trước, cơ thể vạm vỡ đứng trên mặt đất nhất thời khiến Thẩm Thành Văn trông có vẻ vô cùng yếu ớt, Chu Mạt đưa tay ra trực tiếp nắm lấy cổ áo Thẩm Thành Văn nhấc bổng gã lên.
- Mày…mày muốn làm gì?
Thẩm Thành Văn giãy dụa, phẫn nộ trừng mắt lườm Chu Mạt, nói:
- Cái đồ chó chết này! Nếu mày dám động vào một sợi lông của bản thiếu gia, bản thiếu gia nhất định sẽ không tha cho mày!
Chu Mạt nhướng mày, không nói không rằng đấm một phát.
Bụp!
Trúng một đấm khiến Thẩm Thành Văn kêu là thảm thiết, đau tới mức sắp chảy cả nước mắt.
Lý Bái Thiên giơ tay, nói:
- Vứt thằng đó ra ngoài đi! Chị dâu nói không muốn nhìn thấy bản mặt của nó.
- Ok!
Chu Mạt đáp lời sau đó lôi Thẩm Thành Văn xềnh xệch ra ngoài. Lúc này Đan Mộng Nhi vốn đứng bên cầu đã biến mất không thấy tăm hơi. Chu Mạt liếc mắt nhìn quanh một vòng cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hồ nước bên cạnh cây cầu, gã cười lạnh một tiếng rồi nhanh chân bước tới, đồng thời lẩm bẩm:
- Không dám động vào một sợi lông của mày sao? Đã thế thì ông đây lại càng động đấy!
Đi tới bên cầu, Chu Mạt tàn nhẫn đưa tay ra trực tiếp xé tan quần của Thẩm Thành Văn….
Mí mắt giật giật!
Một lát sau….
Tiếng gầm giận dữ vang lên.
- Mẹ kiếp! Không ngờ lại không có lông!
Tức giận vung tay, Thẩm Thành Văn tựa như một túi rác bị ném đi, tùm một tiếng, rơi thẳng vào trong hồ nước.