Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 466: Không ngờ lại không có lông! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ một chữ cút bình thản nhưng lại biểu đạt vô số ý tứ.

Khuôn mặt tươi cười của Thẩm Thành Văn nháy mắt cứng ngắc, lát sau cơ mặt khẽ giật giật, mắt trợn trừng, âm thầm hít sâu vài hơi, cố gắng kiềm chế nỗi xúc động trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười nói:

- Như Anh, đừng đùa như vậy, hiện tại tất cả mọi người còn đang chờ em đấy.

- Anh nghĩ anh có tư cách để tôi phải nói đùa với anh sao?

Trong phòng truyền ra tiếng nói lạnh lùng không chút khách khí, trong lòng Quân Thiết Anh vốn vô cùng ghét người đàn ông này, nhất là khi gã xông vào khu chung cư Thu Tâm kiêu ngạo chỉ thẳng vào mặt cô nói: Cả đời cô cũng không thể đứng lên nổi! Ngoại trừ lần đó ra gã còn không ít lần buông lời nhục nhã cô.

Quân Thiết Anh đương nhiên không muốn nể mặt mũi của Thẩm Thành Văn.

Lúc này vẻ mặt của Thẩm Thành Văn hết sức khó coi, gã siết chặt nắm đấm, sau khi âm thầm mắng một câu “đồ điếm thối” trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn. Ánh mắt tàn độc nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, nghiến răng nói với người bên trong:

- Nhu Anh, bác trai bảo anh tới đón em qua đó, đêm nay gần như là phân nửa người ở thủ đô đều đến đây để chúc mừng sinh nhật em. Tất cả mọi người đều là vui vẻ mà đến em không thể để bọn họ mất hứng ra về được, đúng không?

Ngữ khí nói chuyện của Thẩm Thành Văn tựa như gã là người của nhà họ Quân vậy.

Quân Thiết Anh lạnh nhạt đáp trả:

- Tên họ Thẩm kia, anh nghe không hiểu tiếng Trung hay sao? Cút đi! Anh không hiểu hả?

- Cô…

Ngực Thẩm Thành Văn phập phồng lên xuống, siết chặt hai nắm đấm, lúc này trong lòng gã có một loại xúc động muốn đạp tung cánh cửa trước mặt.

Phía sau chợt có tiếng nói thanh thúy vang lên:

- Thành Văn thiếu gia.

Nghe thấy tiếng người gọi, Thẩm Thành Văn xoay người lại nhìn, hai con mắt phát sáng, thốt lên:

- Mộng Nhi?

Dáng người cao gầy, chân đi dôi dép cao gót thanh nhã, váy siêu ngắn để lộ đôi chân dài trắng nõn hấp dẫn chết người. Trên khuôn mặt xinh đẹp thấp thoáng nụ cười quyến rũ, phần cúp ngực màu tím lấp ló cảnh đẹp câu hồn người.

Cô ta chính là Đan Mộng Nhi, lúc ở Phục Đại thường hay đi cùng với Tôn Thiến Thiến.

- Mộng Nhi, em về thủ đô bao giờ đấy?

Thẩm Thành Văn bước lên hỏi chuyện, hiển nhiên quan hệ của hai người khá tốt.

- Trước đừng nói đến chuyện của tôi.

Đơn Mộng Nhi mỉm cười liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, mở miệng nói:

- Thành Văn thiếu gia dẫm phải đinh rồi đúng không?

Vẻ mặt Thẩm Thành Văn lập tức nhăn nhó khó chịu liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng, hạ giọng nói:

- Người phụ nữ tàn phế đó đúng là đồ không biết thời thế.

Đan Mộng Nhi lắc đầu, cười nhạt, nói:

- Thành Văn thiếu gia nói vậy không hay lắm đâu, dù thế nào thì Tam tiểu thư nhà họ Quân sớm muộn gì cũng sẽ gả vào nhà họ Thẩm anh đấy.

- Hừ! Quyết định của gia tộc thôi.

Thẩm Thành Văn không cam lòng, nói:

- Bản thiếu gia không có hứng thú với một con đàn bà tàn phế!

Ánh mắt gã cố ý lại như vô tình nhìn vào Đan Mộng Nhi, không kiềm chế được nuốt nước bọt cái ực, giương mắt cười, nói:

- Người đàn ông nào có thể lấy được Mộng Nhi mới được gọi là có phúc ba đời.

Đan Mộng Nhi cười rộ lên, nói:

- Thành Văn thiếu gia thật biết nói giỡn… À đúng rồi, lúc tôi vừa mới tới đầy, bữa tiệc ở trong vườn hoa hình như đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, sao đến giờ mà Tam tiểu thư vẫn chưa tới vậy?

Sắc mặt Thẩm Thành Văn lập tức đen lại, ở đó có không ít người biết hắn đi gọi Quân Thiết Anh tới, nếu như giờ chỉ có một mình gã quay lại, chỉ e sẽ mất hết thể diện trước mặt mọi người. Huống hồ chi, giờ lại còn đang ở trước mặt mỹ nhân…

- Cô ấy đang ở trong đó chuẩn bị có hơi lâu một chút, chắc sắp xong rồi.

Thẩm Thành Văn tự tin cười với Đan Mộng Nhi, sau đó liền xoay người đi đến trước cửa, trong mắt lóe lên tia sáng sắc nhọn. Gã lại đưa tay lên gõ cửa, cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật dịu dàng:

- Nhu Anh, được chưa em?

Đan Mộng Nhi đứng ở đầu cầu, khóe môi cong lên, ánh mắt hứng thú nhìn phía trước…

Trong Túy Vũ Hiên lờ mờ vang lên tiếng đàn tranh thanh thoát nhẹ nhàng.

Mãi một lúc sau vẫn không hề có tiếng trả lời Thẩm Thành Văn.

Vẻ mặt Thẩm Thành Văn đen như đít nồi, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, dùng sức đạp mạnh vào cửa phòng, bịch một phát, cửa phòng bị đạp ra…

Dưới ngọn đèn ấm áp, phía trước là một cô gái mặc bộ váy màu trắng thanh nhã, mái tóc được trâm gài lên, toát lên khí chất thanh tao cổ điển tựa như những tiểu thư khuê các thời xưa. Khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống nhìn vào đôi bàn tay thon nhỏ đang gảy đàn, trong mắt dường như chỉ có chiếc đàn cùng thế giới âm nhạc riêng của mình.

Vẻ đẹp tuyệt sắc khiến người ta trầm mê chỉ là khi ánh mắt Thẩm Thành Văn liếc tới hai chân của Quân Thiết Anh, khóe miệng lại nhếch lên cười lạnh, nói:

- Có khuôn mặt đẹp hơn nữa thì sao chứ, vẫn chỉ là một viên ngọc có vết xước xấu xí mà thôi.

Thẩm Thành Văn bước tới cản lại khiến tiếng đàn thanh nhã bị cắt đi, gã nghiêm giọng nói:

- Nhu Anh, đã đến lúc phải tới bữa tiệc rồi.

Quân Thiết Anh không thèm ngẩng đầu nhìn gã, bàn tay thon dài vẫn đặt trên mặt đàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào đàn, hờ hững nói:

- Tôi không muốn nhìn thấy anh.

Nhưng trong lòng cô lại âm thầm nói thêm: Trừ khi tôi có thể đứng lên được.

Quân Thiết Anh vĩnh viễn không bao giờ quên đã từng có một cánh tay khỏe mạnh đầy năng lượng đã khoác lên vai cô, câu nói khi đó của hắn dường như đã lôi cô ra khỏi thế giới hắc ám mà cô vẫn luôn phải chìm trong đó bao nhiêu năm.

Hắn nói:

- Cô ấy sẽ không phải ngồi trên lăn cả đời đâu.

- Cô ấy nhất định có thể đứng lên, sau đó đạp bay anh!

Quân Thiết Anh tin hắn.

Cô cũng đang chờ đợi.

Nhất định ngày đó sẽ đến. Mà trước khi ngày đó đến thì cô không muốn nhìn thấy tên khốn này, cho dù nghe thấy tiếng nói của gã cũng đủ khiến cô buồn nôn rồi.

Sắc mặt Thẩm Thành Văn hết sức khó coi, ánh mắt lóe lên tia tàn độc liếc nhìn Quân Thiết Anh, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Quân Nhu Anh, tất cả đều là người thông minh, cần gì phải khiến đối phương phải lâm vào cảnh khó khăn chứ!

Ngón tay thon dài của Quân Thiết Anh khẽ gảy dây đàn, lành lạnh nói:

- Xin lỗi, tôi không cảm thấy anh là người thông minh.

- Cô….

Thẩm Thành Văn tức đến nỗi toàn thân run run, đột nhiên gã cười phá lên, lạnh lẽo nhìn Quân Thiết Anh, nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)