Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 464: Anh có thể cút rồi! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương đưa một tay lên gỡ bỏ tấm vải bịt mắt Đồng Đồng, cô bé vẫn nhắm chặt hai mắt, một lát sau mới từ từ mở ra. Vẻ mặt cô bé vẫn có chút sợ hãi, quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào Tiêu Dương, đôi mắt ngân ngấn nước lập tức tuôn trào nhưng miệng vẫn mỉm cười tươi rói.

- Chú ơi, chú lợi hại quá, đã đánh hết đám người xấu rồi.

Tiêu Dương dịu dàng cười, nói;

- Đồng Đồng giờ đã không sao rồi, chú đưa cháu về gặp mẹ.

Đồng Đồng chớp mắt mấy cái sau đó lập tức gật đầu.

Gió đêm có chút hơi lạnh, Đồng Đồng khẽ run rẩy ôm chặt lấy cổ Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhanh chân đi ra khỏi khu rừng, đột nhiên phía trước có ánh đèn chiếu thẳng vào hai người.

Chói mắt!

Chiếc xe phóng như điên lao về phía này, khi ánh đèn chiếu vào Tiêu Dương, chiếc xe vẫn hoàn toàn không hề có ý định dừng lại, thậm chí còn cố tình đạp chân ga tăng tốc. Tựa như chiếc hộp sắt phóng như điên về phía Tiêu Dương.

Người bên trong xe có vẻ mặt dữ tợn điên cuồng.

Người đó là Liêu Xương!

Từ sau khi nghe thấy tiếng súng truyền từ trong điện thoại ra, Liêu Xương cảm giác trước mắt mình tối sầm, trong lòng gào thét điên cuồng. Liêu Tiểu Báo là đứa con duy nhất của lão, thế vậy mà giờ đây đứa con nối dõi hương khói duy nhất của gia tộc lại chết trong chính cái bẫy mà lão đào ra…

- Tiêu! Dương!

Hai mắt Liêu Xương đục ngầu, hai tay nắm chặt vô lăng, phẫn nộ nhấn ga, trong lòng điên cuồng gào lên:

- Tất cả là tại mày! Là mày đã hại chết Tiểu Báo! Là mà đã giết chết con tao! Tao muốn mày phải đền mạng!

Rừm! Brừm!

Tiếng xe gầm rú phóng đến!

Tiêu Dương ôm chặt Đồng Đồng tung người nhảy về sau mấy mét, mắt nhìn thẳng phía trước, hắn cười lạnh, lại tung người nhảy lên, nháy mắt đã tránh sang một bên.

Chiếc xe chạy sát người hắn rồi điên cuồng lao thẳng về phía trước!

Két!!!!!!!

Tiếng phanh xe chói tai.

Kịch!

Tiếng mở chốt súng.

Liêu Xương đẩy cửa xuống xe, lúc này trong đầu lão ta hoàn toàn không nghĩ tới bất cứ thứ gì, chỉ có một chấp niệm duy nhất chính là phải liều mạng với Tiêu Dương, giọng nói khàn khàn tràn ngập oán hận:

- Tao phải giết mày!

Nắm chắc súng trong tay, Liêu Xương hùng hổ chạy về phía Tiêu Dương, giơ tay lên…

Vù!

Một cơn gió cực mạnh vút qua, ánh sáng chói mắt xé tan bóng tối, bụp một phát, một quả thông cứng ngắc bắn thẳng vào cổ tay Liêu Xương.

Lão ta hét lên, khẩu súng trong tay lập tức rơi xuống đất.

Liêu Xương cố nhịn đau vội vã cúi xuống chuẩn bị nhặt súng lên nhưng đúng lúc này Tiêu Dương đã lao đến trước mặt trực tiếp đá một cước vào bả vai của lão. Liêu Xương kêu la thảm thiết cơ thể bị đạp ngã lăn lốc trên mặt đất.

Tiêu Dương hờ hững liếc nhìn Liêu Xương, quẳng ra một câu:

- Không biết tự lượng sức!

Trong mồm Liêu Xương đã gãy mất mấy chiếc răng, máu me be bét, giương đôi mắt không cam lòng lên nhìn Tiêu Dương không chớp mắt, vẻ mặt lão lúc này vô cùng dữ tợn tựa như dã thú bị dồn vào đường cùng.

Đồng Đồng nhìn thấy ông ta như vậy liền bị dọa sợ tái mặt, sợ hãi thét lên, nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Tiêu Dương.

- Đồng Đồng đừng sợ.

Tiêu Dương nhẹ nhàng an ủi cô bé trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Liêu Xương, nói với cô bé:

- Ông ta chẳng qua chỉ là một con gấu chó không có răng thôi mà.

- Gấu chó không có răng sao?

Cô bé Đồng Đồng tò mò quay đầu lại nhìn Liêu Xương.

- Tiêu Dương! Có bản lĩnh thì mày giết tao đi!

Liêu Xương rít gào, hai mắt đỏ như máu, điên cuồng hét lên:

- Mày ỷ thế hiếp người, là số tao chó nên mới gặp phải mày!

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn lão có chút thương hại.

Người đáng trách thì cũng có chỗ đáng thương.

Chuyện đã đến nước này nhưng Liêu Xương vẫn không hề cảm thấy hối lỗi, vẫn cho rằng những chuyện mình làm là đúng. Còn Tiêu Dương xen vào chuyện của lão ta là chõ mũi vào chuyện của người khác, tất cả hoàn toàn là lỗi của hắn!

Tiêu Dương cười lạnh lắc đầu, nhếch miệng cười, nói:

- Giết ông? Hiện tại là xã hội pháp trị, tôi là một người chấp pháp làm sao có thể giết người bậy bạ được.

Liêu Xương nhìn Tiêu Dương không chớp mắt.

Đúng lúc này, từ xa truyền tới tiếng còi cảnh sát rú lên âm ĩ.

Một vài chiếc xe cảnh sát phóng tới bên này, hơn mười cảnh sát nhảy xuống xe nhanh chóng bao vây Liêu Xương. Lúc này Trương Mậu Học cùng với Dư Ngọc Mai cũng xuống xe đi về phía Tiêu Dương.

- Mẹ ơi…

Hai mắt Đồng Đồng sáng lên, vội vã giãy khỏi ngực Tiêu Dương nhảy xuống như chú chim nhỏ chạy ùa về phía Dư Ngọc Mai.

Dư Ngọc Mai cũng kích động mừng rỡ chạy nhanh đến.

- Đồng Đồng!

Hòn đá đè nặng trong lòng cô kể từ khi biết con bị bắt cóc cuối cùng cũng có thể buôn xuống.

Trương Mậu Học nhanh chân bước tới chỗ Tiêu Dương, mở miệng nói:

- Đội trưởng Tiêu!

Tiêu Dương gật đầu, liếc mắt nhìn sang Liêu Xương mặt mũi xám ngoét đang ngồi dưới đất, nói:

- Tôi tin rằng với những chứng cứ mà đồn trưởng Trương đang nắm trong tay cũng đủ để khiến ông đi tù mọt gông!

- Bắt ông ta lại!

Trương Mậu Học hét lớn.

- Liêu Xương, tôi đã nói với ông từ trước rồi, ông làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gặp báo ứng.

- Tôi…

Sắc mặt xám xịt của Liêu Xương nháy mắt chuyện sang đỏ lựng, run rẩy chỉ thẳng về phía trước.

- Các người…

Rồi đột nhiên tức giận quá mức khiến tim chịu áp lực, miệng lão phụt ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm ngã lăn ra đất.

- Đồn trưởng Trương.

Tiêu Dương ngoảnh mặt sang, lanh đạm nói:

- Bên trong rừng thông có hai bang phái hắc đạo phát sinh xung đột, hiện tại bên trong có người chết người bị thương, ông hãy dẫn người vào đó xử lý đi.

Trương Mậu Học lập tức gật đầu, vung tay dẫn một đội cảnh sát tiến vào trong rừng.

Dư Ngọc Mai kéo tay Đồng Đồng đi tới, cảm kích nói:

- Tiêu Dương, cảm ơn cậu nhiều lắm! Nếu như không có cậu, tôi thật sự không biết phải làm thế nào!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)