Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 463: Tôi là thư đồng, tôi chiến đấu vì đại tiểu thư! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Lúc này Tiêu Dương đang ôm Đồng Đồng, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn tên thủ lĩnh, nói:

- Tôi quả thật đã đánh giá thấp sự hèn hạ của nhà họ Quân rồi!

Vì để đối phó với hắn, bọn lại dám bắt một cô bé mới sáu bảy tuổi làm con tin, hoàn toàn không có một chút lòng thương xót nào. Tiêu Dương nhìn thấy trên tay Đồng Đồng hằn rõ mấy vết do dây trói tạo thành.

Lúc này, sát khí từ trên Tiêu Dương tỏa ra khắp bốn phía.

- Hèn hạ?

Tên thủ lĩnh điên cuồng cười lớn, liếc xéo Tiêu Dương một cái, nói:

- Xem ra cậu đúng thật là chẳng hiểu gì, lịch sử là do kẻ thắng viết nên, quan trọng là kết quả không cần biết quá trình ra sao!

- Chắc anh đã nhìn thấy kết quả rồi nhỉ?

Tiêu Dương vẫn không bỏ tấm vải bịt mắt Đồng Đồng xuống, bởi vì nếu để con bé nhìn thấy cảnh máu me sẽ khiến tâm hồn nó bị ám ảnh.

Đúng lúc này, tiếng nói non nớt của Đồng Đồng vang lên:

- Chú! Chú đến rồi! Có chú ở đây Đồng Đồng không sợ gì hết.

- Ừ.

Tiêu Dương dịu dàng cười, nói:

- Đồng Đồng chờ chú đánh người xấu xong sẽ mang cháu về nhà với mẹ nhé.

- Ha ha!

Tên thủ lĩnh lại cười lớn, khuôn mặt y trở nên dữ tợn, giọng điệu lạnh lẽo:

- Tôi đương nhiên đã nhìn thấy kết quả rồi! Tiêu Dương, đêm nay tôi muốn xem thử cậu vừa phải bảo vệ con bé đó vừa phải đối phó với chúng tôi thế nào!

Hai tay Tiêu Dương ôm lấy Đồng Đồng, điều đó có nghĩa hắn sẽ không dùng tay để chiến đấu!

Tên thủ lĩnh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này.

Thực ra y không biết rằng hiện tại hay tay Tiêu Dương bị thương khá nghiêm trọng, đêm nay tới đây hắn vốn không hề nghĩ đến chuyện dùng tới hai tay!

- Đối phó với đám cặn bã mấy người, bổn đại gia đây sợ làm bẩn tay mình.

- Hừ! Ngồng cuồng!

Tên thủ lĩnh nhe răng cười lạnh, vung tay lên quát:

- Phong trận!

Vù! Vù! Vù!

Cuồng phong kéo đến.

Năm tên sát thủ xung quanh đồng loạt nhảy lên, dưới ánh trăng lờ mờ, lòng bàn tay bọn họ đều phát ra ánh sáng bạc chói mắt. Một trận cuồng phong gào thét cuốn qua chân trời, năm cơn gió lốc đồng loạt cuốn lên tựa như năm cột ánh sáng bắn về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương giẫm mạnh chân xuống đất rồi tung người lên không trung, cơ thể hắn tựa như chim hạc bay vút lên trời, chân bước đi trong không gian, thân pháp khinh công đặc biệt lạ thường, người hắn tựa như chiếc lá bay đi theo gió. Nháy mắt đã bay đi được mười mấy mét, đồng thời cơ thể nhẹ tựa như mây khói thoắt ẩn thoắt hiện đột ngột lướt tới gần một tên sát thủ áo đỏ.

- Đừng để hắn đến gần.

Tên thủ lĩnh hét lên.

Ưu thế của Thuộc tính giả “gió” là tấn công từ xa, một khi để kẻ địch đến gần, uy lực phát ra sẽ bị suy yếu!

Thế nhưng, dù gió có nhanh vẫn có người nhanh hơn cả gió!

Tên kia chỉ biết trơ mắt nhìn Tiêu Dương lướt đến gần mình, sợ hãi liên tục lùi về sau, đồng thời tung chưởng, hét lên:

- Cấp phong đao!

Vù! Vù! Vù!

- Quý phi say rượu!

Hai tay Tiêu Dương ôm Đồng Đồng, hai chân tựa như bôi dầu, bước chân lảo đảo, nháy mắt cơ thể đã lướt lên phía trước tựa như một làn khói thổi tới. Tốc độ thật khiến người ta kinh ngạc, còn những phong đao phóng ra đều lướt qua hắn không có một cái nào chạm được vào người hắn.

- Sao lại có thể thế được?

Tên kia kinh hãi, hai tay cứng ngắc.

Vụt! Vụt! Vụt!

Cơ thể Tiêu Dương đột nhiên tựa như ngôi sao băng vút tới, hai chân tung cước đá mạnh vào đối phương!

Ngực liên tiếp trúng ba cú đạp, cơ thể bị đạp bay ra ngoài phụt một ngụm máu tươi rồi rơi bịch xuống đất, không còn hơi thở.

Một người chết!

Tiêu Dương chậm rãi nâng mắt lên nhìn thẳng vào mục tiêu kế tiếp.

Tên kia bị Tiêu Dương nhìn thẳng, trái tim bất giác run lên, cả người lạnh toát, bước chân liên tục lùi về sau, môi khẽ run lên, thực lực của Tiêu Dương thực sự đã vượt ngoài dự kiến của bọn họ!

Quá mạnh!

Tên thủ lĩnh lúc này cũng phải kinh ngạc.

- Nhà họ Quân tưởng phái một đám phế vật các người tới là có thể giết chết được tôi hay sao?

Tiêu Dương vừa bước lên phía trước, vừa lạnh lùng nói:

- Chuyện mà tôi muốn làm, không ai có thể cản được.

- Hừ!

Mặc dù lúc này trong lòng tên thủ lĩnh hết sức lo sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói:

- Cậu cho rằng một mình cậu có thể đối phó được với nhà họ Quân hay sao? Đúng là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, nực cười!

Ánh mắt Tiêu Dương hết sức bình tĩnh nhưng lại vô cùng lạnh lẽo….

- Tôi là thư đồng, tôi sẽ chiến đấu vì Đại tiểu thư!

Một câu nói thể hiện cho quyết tâm của hắn đồng thời đây cũng chí là lý do để hắn chiến đấu!

Vù!

Cơ thể phóng thẳng về phía trước.

Trong bầu trời đêm thăm thẳm, tiếng hát tựa như tiếng thú gọi bầy vẫn còn vang vọng khắp khu rừng.

Tiếng hát chưa ngừng, giết chóc chưa dừng!

Trong đêm đen vô tận, thỉnh thoảng lại có vệt máu đỏ bắn ra.

Tiếng kêu thảm thiết hòa vào tiếng hát vang dội trong đêm tối, trận thảm án giết chóc này tựa như một kỷ niệm để lại bên sườn dốc.

Gió thổi vù vù!

Sát khí đằng đằng!

Chân như côn sắt, không ngừng tấn công.

Tiếng hát quẩn quanh…

Hơn ba mươi người đàn ông ca hát như không biết mệt mỏi gì, tất cả đều vì bảo vệ mạng sống, mãi cho đến khi cổ họng bỏng rát không thể phát ra tiếng được nữa, đám người cuối cùng cũng ngã xuống thở hổn hển.

Ánh trăng xuyên qua đám mây chiếu xuống khắp khu rừng, bóng đình đổ xuống kéo dài trên mặt đất, một bóng dáng cao gầy hai tay ôm một cô bé gái, khuôn mặt hờ hững thản nhiên cất bước đi ra ngoài khu rừng…

Để lại phía đằng sau một đám thi thể mặc áo đỏ, không một tên nào còn sống.

Một cơn gió thổi thoáng qua mang theo mùi máu tanh nồng nặc!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)