Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 462: Tôi là thư đồng, tôi chiến đấu vì đại tiểu thư! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Tiếng hát vang vọng trong đêm tối, thực sự quá độ ngột, người hát có vẻ vui sướng thế nhưng người nghe cảm thấy thật kinh khủng, lông tóc dựng đứng hết cả lên.

Đám người đứng trong đình ngẩn tò te nhìn nhau một lúc, cảm giác tiếng hát ngày càng tiến gần thì kinh ngạc sửng sốt.

Tất cả vẫn nhìn nhau.

- Đại ca…đây là…

Giọng nói có chút run rẩy, trong rừng sâu đêm tối đột nhiên nghe thấy tiếng hát dọa người như vậy đúng là khiến người ta hoảng sợ thật.

Tên thủ lĩnh cũng nghi hoặc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khoát tay ra lệnh:

- Mau tới đó xem có chuyện gì.

Mấy người nhìn nhau, lập tức có hai người chạy như bay về phía trước…

- Tựa lưng vào nhau, yên lặng cầu nguyện, những ngôi sao phương xa kia liệu có nghe thấy…

Trong rừng có một đoàn người cao to lực lưỡng nắm tay nhau thành một hàng đi về phía bìa rừng. Đám người dường như càng hát càng hăng, chỉ sợ phía sau sẽ có tiếng súng vang lên, người nào người nấy đều dùng hết sức bình sinh để nhảy, gào rách cổ họng hát.

Hết một bài lại hát tiếp một bài khác.

Tuy nhiên, một bài hát mà bắt tất cả phải cùng hát thật sự rất khó nhưng không còn cách nào cả, kết quả là ngay lập tức vang lên bài hát vui tươi mà nhà nhà người người đều biết…

- Tôi có một con lừa nhỏ, trước giờ tôi chưa bao giờ cưỡi nó. Có một hôm tôi hứng chí bừng bừng đi tập cưỡi lừa….

Tất cả đều trợn mắt há mồm!

Hai tên đi dò la đứng trên sườn núi há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, cả một đám đàn ông cao lớn nắm tay nhau lắc hông hất mông ca hát…

Cảnh tượng này thật sự kinh khủng không thể tưởng tượng nổi, cả người chỉ biết ngẩn tò te đứng nhìn.

Mãi một lúc một trong hai tên mới giật mình hoàn hồn, bất ngờ thốt lên:

- Ôi mẹ ơi! Có phải bọn họ bị trúng tà rồi không?

- Những…những người này…chẳng phải là đám tay chân hắc bang của nhà họ Liêu hay sao?

Hai tên lại tiếp tục trợn mắt nhìn.

Trong đêm đen gió lạnh hiu hiu thổi, vốn dĩ thần kinh bọn họ đã căng thẳng lắm rồi, giờ lại đột nhiên chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này, thật sự khiến người ta xương cốt rụng rời.

- Rốt cuộc là bọn họ bị làm sao vậy?

Hai tên chỉ biết nhìn nhau sau đó đồng thời quay mặt chầm chầm cẩn thận đi từng bước từng bước về phía trước. Cùng với tiếng hát vang vọng, đám người nhà họ Liêu cũng đồng thời đi về phía sườn núi.

- Bọn họ gặp phải ma à?

- Còn đáng sợ hơn cả ma ấy chứ.

Một tiếng nói âm u quỷ dị vang lên đằng sau hai tên sát thủ áo đỏ.

Không ổn rồi!

Hai tên đều giật mình.

Trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một cơn gió lạnh lẽo, cả hai không quay đầu mà liều mạng xông về phía sau. Thế nhưng khi cả hai chạy được mấy mét thì lại vội vã xoay người lại nhìn…

Vù!

Một con gió lạnh thổi qua, xung quanh yên lặng không một tiếng động.

Hai tên kinh hãi, mặt mũi tái mét nhìn đôi phương, lẩm bẩm:

- Là ảo giác sao?

Vèo! Vèo!

Bỗng nhiên xuất hiện hai cây ngân châm nhọn hoắt phóng như tia chớp tới. Một tiếng rên khẽ vang lên, một tên không phản ứng kịp, giữa trán bị một cây ngân châm cắm vào, cơ thể co giật mấy cái sau đó ngã rầm xuống đất.

- Ai?

Tên còn lại run lập bập, hai chân mềm oặt, lúc này một bóng đen ẩn hiện như hồn ma bỗng hiện ra trước mắt gã.

Gã không dám làm gì thiếu suy nghĩ.

Bởi vì khoảnh khắc bóng đen kia xuất hiện, một khẩu súng đen ngòm cũng đồng thời đặt ngay giữa trán gã.

Giọng nói lành lạnh đầy sát khí vang lên:

- Có khỏe không anh bạn?

Tên áo đỏ run rẩy nói:

- Tiểu…Tiêu Dương!

- Thật ra tôi cũng không muốn đại khai sát giới.

Giọng nói của Tiêu Dương bình thản mà từ tốn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên áo đỏ trước mặt, nói:

- Anh lập tức quay lưng về phía tôi, hét về phía ngôi đình “Tiêu Dương đã chết”!

Nghe hắn nói vậy, tên áo đỏ lập tức run lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt sắc lạnh của Tiêu Dương khiến gã càng run rẩu hơn, vội vã gật đầu.

Tiêu Dương quát:

- Quay người lại!

Tên kia run run lò dò quay người…

- Tiêu Dương đã chết!

- Tiêu Dương đã chết!

Tiếng nói vang vọng trong đêm đen tĩnh lặng.

Bốn tên sát thủ đứng trong đình sửng sốt, ngay lập tức mừng như điên.

- Chẳng trách đám người kia lại ca hát vui vẻ như vậy, hóa ra là bọn họ chó đớp phải ruồi, không ngờ lại có thể giết chết dược Tiêu Dương!

Hai mắt tên thu lĩnh cũng sáng lên sau đó lập tức chạy đi.

Ba tên còn lại cũng chạy theo.

Khi cả bốn tên đều đứng trên đỉnh sườn dốc, tên thủ lĩnh nhìn xuống dưới, con ngươi lập tức co lại, quát lên với tên đang đứng bên dưới hò hét:

- Cậu đang hét cái gì hả?

Tên kia run rẩy, nháy mắt ra hiệu với tên thủ lĩnh.

Tên thủ lĩnh nhíu mày, không hiểu tên kia muốn nói cái gì liền tức giận mắng:

- Cậu bị trúng tà hả?

Tên kia chậm rãi xoay người lại, lúc này đằng sau gã hoàn toàn không một bóng người. Tên kia vội vã xoay người lại hét lên:

- Đại ca! Là Tiêu Dương dùng kế điệu hổ ly sơn!

- Khốn kiếp!

Nghe vậy, tên thủ lĩnh lập tức xoay người, khi nhìn vào trong đình thì khẽ giật mình, đôi mắt tràn ngập lửa giận. Lúc này trong đình đã xuất hiện thêm một người đang cúi đầu cởi dây trói cho đứa bé sau đó ôm nó lên.

- Lên!

- Không được để hắn chạy thoát!

- Có con bé đó cản trở, hắn sẽ không thể phát huy hết sức mạnh.

Vù! Vù! Vù!

Cuồng phong nổi lên, tên thủ lĩnh đứng đầu, năm tên còn lại đều dùng hết sức mạnh phát huy hết tiềm lực của mình. Tất cả rất ăn ý phân tán ra các hướng, tựa như một con lốc xoáy lướt qua bao vây xung quanh Tiêu Dương.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)