Tiếng súng đột ngột này khiến đám người áo đen xung quanh chú ý đến, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đồng thời tiếng súng không ngừng vang lên.
- Trong rừng đã bắt đầu triển khai đại chiến rồi.
Nghe thấy tiếng súng nổ không ngừng vang lên từ trong rừng, tại một ngôi đình nhỏ trên sườn núi, một tên sát thủ áo đỏ nói:
- Đại ca, anh nói xem đám người đó có thể giải quyết được Tiêu Dương không?
Tên thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mở miệng nói:
- Bất luận tình hình chiến đấu bên đó thế nào, tất cả đều phải đề cao cảnh giác cho tôi!
- Nếu như Tiêu Dương bị bắn chết hoặc là rút lui ắt sẽ có người tới thông báo cho chúng ta biết. Ngược lại, nếu như tất cả đám người đó bị Tiêu Dương giết chết hết, vậy chắc chắn hắn sẽ tìm tới đây, đến lúc đó…
Tên thủ lĩnh liếc mắt nhìn sang cô bé đang bị trói chặt vào cột, lạnh lùng nói:
- Mới chính là lúc con tin phát huy tác dụng!
- Khà khà, thật đáng tiếc là chúng ta không được xem kịch hay diễn ra trong rừng.
Oan hồn đòi mạng!
Khi Tiêu Dương nói ra câu nói này, cơ thể hắn nháy mắt thoắt ẩn thoắt hiện tựa như hồn ma lơ lửng bay khắp khu rừng. Mỗi lần có đám tay chân của Liêu Xương xuất hiện chĩa súng về phía mình, mặc dù trong tay Tiêu Dương cũng có súng nhưng ngoại trừ lần đầu tiên bóp cò ra thì những lần khác hắn đều dựa vào tốc độ và thân thủ của mình để tấn công đối phương.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiêu Dương tấn công theo một vòng tròn, đám người áo đen cùng với súng đều đồng loạt bị đá bay, dường như tất cả đều bị đá về một phía.
Chỉ chốc lát sau, tại một vị trí trong khu rừng, có khoảng hơn ba mươi tên áo đen lưng hùm vai gấu bị ném vào một chỗ, tất cả ai ai cũng có vẻ mặt hoảng sợ, cắn răng nhịn đau. Bất kỳ ai trong số bọn họ trước khi bị ném tới đây cũng đều phải nhận một cú đá đau điếng!
Mọi người đều trợn mắt kinh hãi.
Vốn còn tưởng bọn họ bị nhóm khác tập kích nhưng ai ngờ lúc này trước mắt bọn họ chỉ có một bóng đen chẳng biết là người hay ma…
Tiếng nói trầm khàn âm u ghê rợn vang lên:
- Là các anh đã giết tôi đúng không?
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Trong khu rừng âm u hoang vu mà lại gặp phải chuyện như vậy, ai ai cũng phải trợn mắt kinh hãi, toàn thân run lẩy bẩy, có một tên chán sống xông ra ngoài…
Đoàng!
Một tiếng súng chói tai vang lên.
Tên kia vừa mới chạy được mấy bước chợt dừng lại, cơ thể cứng ngắc ngã xuống.
Tiêu Dương nhẹ nhàng buông tay cầm súng xuống, tiếng nói thản nhiên nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
- Trừ phi mấy người tự tin tốc độ của mình có thể nhanh hơn tốc độ của đạn thì hãy chạy, còn không thì ngoan ngoãn đứng im đấy cho tôi.
Ai dám tự tin mình có thể chạy nhanh hơn đạn được chứ?
Hơn ba mươi tên đàn em của nhà họ Liêu run lẩy bẩy, cả đám câm như hến không tên nào dám ho he.
Giọng nói âm u lạnh lẽo lại lần nữa vang lên:
- Mấy người…ai muốn chết?
Cả đám sợ hãi cứng người.
- Không!
- Đừng giết tôi!
Tất cả rối rít cầu xin tha mạng…
Đoàng!
Tiếng súng vang lên xé rách không gian.
- Không muốn chết thì câm mồm hết cho tôi!
Tiêu Dương quát lên, cười lạnh, đảo mắt nhìn đám người, nói:
- Tất cả nghe đây, đứng hết lên!
Vù Vù Vù!
Mặc dù chân đã mềm oặt nhưng vì mạng sống tất cả đều vội vã đứng bật dậy.
- Quay lưng về phía tôi, mặt hướng về phía sườn núi, tất cả xếp thành một hàng ngang!
Tất cả đều nhất nhất làm theo lời Tiêu Dương.
Lúc này, trong ngôi đình trên sườn núi.
- Tiếng súng không còn nữa…
Tên thủ lĩnh có vẻ chờ mong, nói:
- Bên đó có vẻ đã kết thúc rồi, kịch hay chính thức bắt đầu.
- Đại ca, có cần phải phái một người đi tới đó xem thế nào không?
- Không cần!
Tên thủ lĩnh khoát tay, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói:
- Kết quả thế nào cứ đợi là biết. Mọi người chú ý đề phòng.
Sau khi bắt tất cả xếp thành hàng ngang, Tiêu Dương có vẻ khá hài lòng, giương mắt nhìn về phía sường núi, một lát sau liền quay lại, quát lên:
- Tất cả nắm lấy tay nhau!
Nghe hắn nói vậy, đám người ngu ngơ không hiểu…
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên.
Tiếng nói sắc lạnh từ phía sau truyền đến:
- Mấy người…nghe không hiểu tiếng người hả?
Tất cả đồng loạt thấy lạnh sống lưng, cố gắng không nghĩ quá nhiều, cả một đám đàn ông nắm lấy tay nhau tạo thành một hàng ngang nối liền.
- Mục tiêu là sườn núi trước mặt, tất cả bước đều bước!
Tiêu Dương lạnh lùng ra lệnh:
- Còn nữa, tất cả đều phải hát lớn lên!
Hát?
Tất cả đồng loạt sửng sốt.
Tiêu Dương cười quái dị, tiếp tục ra lệnh:
- Vừa hát vừa nhảy tiến về phía mục tiêu, người nào hát nhỏ…tôi sẽ lập tức biến người đó thành bia đạn!
Hơn ba mươi người đàn ông cao to lực lưỡng nắm tay nhau xếp thành một hàng ngang, không một ai dám có tư tưởng phản kháng.
Một hàng người tiến về phía trước, tựa như những cô gái nhỏ tung tăng nhảy nhót….
Lắc eo! Hất mông!
Đồng thời cất tiếng hát vang dội khắp khu rừng.
- Tay trong tay một bước hai bước ba bước bốn bước ngẩng đầu nhìn trời cao…
- Nhìn những ngôi sao trên bầu trời một ngôi hai ngôi ba ngôi bốn ngôi nối liền thành một hàng…
Tiếng hát vang vọng làm chấn động cả khu rừng, tựa như tiếng thú gọi bầy trong đêm đen hoang vắng!
Lúc này, đám sát thủ áo đỏ đứng trong đình đều trợn tròn mắt.
Quay sang nhìn nhau.
Tất cả đều nhìn thấy sự nghi hoặc từ trong mắt đối phương….