Trong đôi mắt sắc lạnh của tên thủ lĩnh lóe lên tia sáng, y nói:
- Với thực lực của đám người đó đúng thật là không thể, nhưng trong tay bọn họ có súng của chúng ta với lại Tiêu Dương cũng sợ ném chuột vỡ bình, vì vậy điều này cũng khó nói lắm! Mà cho dù đám người này không phát huy được tác dụng như chúng ta mọng đợi thì ít nhất cũng có thể làm Tiêu Dương tiêu hao sức lực. Với cả trong tay chúng ta còn có con bé này nữa, lần này Tiêu Dương nhất định phải chết!
Màn đêm bao phủ khắp nơi.
Thời gian hai bên thương lượng gặp nhau chỉ còn cách khoảng mười phút nữa, lúc này bên trong rừng thông lặng ngắt như tờ.
Đám người bên trong rừng tựa như ngừng thở nhìn chằm chằm lối vào của khu rừng, tất cả theo bản năng đều đặt tay lên khẩu súng ở bên hông, trong lòng có một sự hưng phấn không hề nhẹ. Mặc dù thời gian ở trong hắc đạo cũng không phải là ngắn nhưng đây là lần đầu tiên được sờ vào súng lục, không những vậy còn nhận được một mệnh lệnh sinh tử đó là phải bắn chết mục tiêu tiến vào rừng thông!
Đột nhiên, phía đằng xa có ánh sáng đèn ô tô chiếu tới.
- Tới rồi!
- Tới rồi!
Không ít người thần kinh bỗng căng lên, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang tới gần…
Thậm chí đã có vài tên rút súng ra nhắm về phía chiếc xe.
Mỗi lúc một gần.
Thế nhưng bọn họ không ai chú ý đến bên trong xe có hai bóng người.
Mà người ngồi ở vị trí lái xe chính là Liêu Tiểu Báo!
Phía sau gã có một người nằm ở hàng ghế sau chĩa súng vào bên hông gã.
Liêu Tiểu Báo run như cầy sấy, gã hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay sau khi bố gã mắng gã một trận rồi bỏ đi sau đó lại nhanh chóng quay về thả gã ra còn dặn dò gã phải ngoan ngoãn ở trong nhà không được phép đi lung tung.
Có lẽ cũng là bị tình huống hôm nay dọa sợ nên Liêu Tiểu Báo thật sự ngoan ngoãn ở trong nhà. Thế nhưng không ngờ tới khoảng nửa tiếng sau đột nhiên có một khẩu súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu mình, lúc đó Liêu Tiểu Báo suýt chút nữa sợ quá ngất xỉu.
Không hề kinh động đến bất cứ ai, Liêu Tiểu Báo bị người kia ép lái xe đến rừng thông ở Trấn Nam.
- Lái vào trong.
Tiêu Dương lạnh giọng ra lệnh cho Liêu Tiểu Báo, tay của hắn vẫn bị băng như cũ, tuy vậy cầm súng vẫn không thành vấn đề.
Chiếc xe từ từ lái vào trong khu rừng.
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiêu Dương cầm chiếc điện thoại của cnm lên, nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, khóe miệng khẽ cong lên, nhấn nút nghe, không đợi bên kia nói gì hắn trực tiếp nói:
- Tôi đã tới rồi.
- Khà khà, tốt lắm.
Bên trong điện thoại vẫn là giọng nói lạnh lùng của người lúc nãy, gã nói:
- Lập tức xuống xe, đi thẳng về phía trước năm bước.
Tiêu Dương cúp điện thoại.
Tiêu Dương quát Liêu Tiểu Báo:
- Tắt đèn.
Liêu Tiểu Bảo run rẩy vội vàng tắt đèn xe, giọng nói sợ hãi lắp bắp:
- Cậu…rốt cuộc cậu… muốn thế nào?
- Anh nói sai rồi, không phải tôi muốn thế nào mà phải hỏi là nhà họ Liêu anh muốn thể nào mới đúng!
Tiêu Dương cười cười nhìn Liêu Tiểu Báo, nói:
- Nếu như tôi đoán không lầm thì lúc này bên trong rừng thông chắc hẳn đã có không ít thủ hạ của bố anh đang ẩn núp trong đó.
Liêu Tiểu Báo sửng sốt, không hiểu Tiêu Dương nói vậy là có ý gì.
- Mở cửa ra, đi thẳng về phía trước năm bước.
Tiêu Dương quát lên, khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào đầu Liêu Tiểu Báo, đe dọa:
- Nhớ lấy, không được phép lên tiếng nếu như anh dám mở mồm nói nửa câu, tôi không dám chắc khẩu súng trong tay tôi có cướp cò hay không đâu!
Liêu Tiểu Báo vội vàng giơ hai tay lên đầu, run rẩy trả lời:
- Tôi không lên tiếng! Tôi đảm bảo sẽ không lên tiếng!
Đúng lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên…
Là điện thoại của Liêu Tiểu Báo.
Liêu Tiểu Báo vừa cho tay vào túi lấy điện thoại ra thì ngay lập tức bị người đứng sau cướp lấy. Tiêu Dương nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình là một chữ “bố”, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, nói:
- Tôi sẽ nhận điện thoại giúp anh, mau đi ra đi.
Tiêu Dương ấn nút nghe, ánh mắt Liêu Tiểu Báo có chút hoảng sợ, run rẩy đẩy cửa xe ra, nghe thấy Tiêu Dương nói:
- Đồn trưởng Liêu…
- Cậu là…. Tiêu Dương?
Mặt Liêu Xương tái mét, vội vã phanh xe lại, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào điện thoại, giọng nói có chút bối rối:
- Cậu…cậu….sao cậu…
- Đồn trưởng Liêu làm sao mà phải kích động như vậy, tôi chỉ là giúp quý công tử nhận một cuộc điện thoại thôi mà!
Tiêu Dương khẽ cười, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài xe, thản nhiên nói:
- Đêm nay có người hẹn tôi tới rừng thông Trấn Nam, cậu nhà chỉ là nhiệt tình muốn đích thân đưa tôi đến chỗ hẹn mà thôi.
Sắc mặt Liêu Xương trắng bệch, nghiến răng gào lên:
- Cậu…Cậu là đồ khốn nạn!
Tiêu Dương tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
- Đồn trưởng Liêu sao lại nói như vậy? À đúng rồi, chúng tôi vừa mới tới rừng thông rồi này, lúc nãy có một cuộc điện thoại gọi tới yêu cầu tôi đi về phía trước vài bước, cậu nhà còn nhiệt tình đi thay tôi nữa đấy!
Liêu Xương run lên, ánh mắt đầy sợ hãi, trong lòng dấy lên nỗi bất an, lão gần như dùng hết sức bình sinh gào vào điện thoại:
- Mau! Mau bảo nó quay lại! Bảo nó quay lại nhanh!!!
- Quay lại làm gì?
Tiêu Dương cười ha ha, nói:
- Đồn trưởng Liêu, chỉ là đi vài bước thôi mà, không chết được đâu!
Lúc này, Liêu Xương cảm giác thế giới như đã hoàn toàn sụp đổ, mặt cắt không còn giọt máu, tay nắm chặt điện thoại không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ nhưng lại chẳng nghĩ ra bất cứ cách nào cứu con mình.
Lão ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng thiên la địa võng do chính lão ta bày ra cuối cùng người nhảy vào lại chính là con mình…
Chẳng lẽ lão ta phải tự mình hại chết con hay sao?
- Không được! Mau bảo nó quay lại!!!
Liêu Xương điên cuồng gào thét vào điện thoại, trong lòng vô cùng hối hận.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!!!
Tiếng súng liên tiếp truyền từ trong điện thoại ra khiến hai mắt Liêu Xương trừng lớn…
Kèm theo đó là lời nói tự trách của Tiêu Dương:
- Ôi cái miệng quạ đen của tôi….