Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 458: Cái miệng quạ đen của tôi… (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương đã tỉnh.

Đúng như lời bác sĩ nói, khả năng hồi phục của hắn không giống với người thường, mất một lượng máu lớn như vậy cũng chỉ làm hắn ngất xỉu một lát.

Không những vậy, hắn còn nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại của Dư Ngọc Mai với tên bắt cóc.

Thực ra hiện Tiêu Dương cũng hết sức kinh ngạc, Đồng Đồng bị người ta bắt có khiến hắn giật mình, mà càng khó hiểu hơn chính là tại sao bọn bắt cóc lại yêu cầu muốn nói chuyện với hắn?

Tối hôm qua hắn mới tới nhà nghỉ Quân Duyệt và quen biết với Dư Ngọc Mai.

Nếu như đối phương muốn nhắm vào hắn vậy tại sao lại bắt cóc Đồng Đồng? Chẳng lẽ bọn bắt cóc dám chắc chắn sau khi bắt được Đồng Đồng sẽ có thể khống chế được hắn?

Tiêu Dương nhận lấy điện thoại từ trong tay của Dư Ngọc Mai, bình tĩnh nói:

- Tôi là Tiêu Dương.

- Ồ, Tiêu Dương!

Giọng nói của đối phương hoàn toàn xa lại nhưng khi nghe thấy giọng của Tiêu Dương gã lại không hề hoài nghi thân phận của hắn, gã cười lạnh rồi nói:

- Hôm nay cậu cùng oai phong đấy chứ!

Nghe đối phương nói vậy, Tiêu Dương nhăn trán, hỏi:

- Anh là ai?

Tiêu Dương nghĩ đến hai khả năng, một là người nhà họ Liêu, hai là đám người bịt mặt áo đỏ nhà họ Quân.

- Cái này mày không cần phải hỏi, đợi đến khi chúng ta gặp mặt, tự nhiên mày sẽ hiểu thôi.

Bên trong điện thoại lại truyền đến một chuỗi tiếng cười, sau đó tên kia lại lên tiếng:

- Tôi nghĩ với thân phận của cậu chắc sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc là báo cảnh sát đâu nhỉ.

Tiêu Dương không muốn nói nhiều, trực tiếp hỏi thẳng:

- Gặp ở đâu?

- Được lắm, rất thẳng thắn.

Tên kia cười lớn, nói:

- Khoảng một tiếng sau, gặp nhau tại rừng thông Trấn Nam. Nhớ kỹ, tôi chỉ muốn gặp một mình cậu.

Sau khi nói xong, điện thoại liền vang lên tiếng tút tút, đối phương đã trực tiếp ngắt điện thoại.

- Rừng thông Trấn Nam?

Trương Mậu Học vội vã nói:

- Tôi lập tức phái cảnh sát tới đó.

- Đợi đã.

Tiêu Dương khoát tay, cau mày nói:

- Không cần đâu, đối phương đã nói rất rõ ràng, mục tiêu của bọn họ là tôi.

Mặc kệ là người nhà họ Liêu hay sát thủ nhà họ Quân, dám can đảm chỉ đích danh hắn một mình tới đó, thì không phải kẻ mà cảnh sát bình thường có thể đối phó được.

Càng nhiều người sự việc càng rắc rối.

Tiêu Dương nghiêm túc mở miệng:

- Một mình tôi đi là đủ rồi.

- Nhưng…

Dư Ngọc Mai nhìn hai bàn tay băng vải trắng của Tiêu Dương, lo lắng nói:

- Tiêu Dương, cậu vừa mới bị thương, nếu một mình đi tới đó chỉ sợ…

Trương Mậu Học cũng lên tiếng khuyên can:

- Đúng vậy, Đội trưởng Tiêu, cậu không thể mạo hiểm tới đó một mình được.

Tiêu Dương khoát tay cản hai người, cơ thể từ từ ngồi dậy, nhìn sang Dư Ngọc Mai, nói:

- Chị Mai, hiện tại Đồng Đồng đang ở trong tay của bọn bắt cóc, nếu như chúng ta không làm theo những gì bọn họ nói chỉ e Đồng Đồng sẽ gặp nguy hiểm.

Nghe hắn nói vậy sắc mặt Dư Ngọc Mai lập tức tái đi, lúc này cô là người lo lắng hơn bất cứ ai.

- Đối phương muốn nhắm vào tôi, Đồng Đồng vì tôi mà phải chịu kiếp nạn vô cớ này, tôi phải có trách nhiệm cứu con bé ra.

Trương Mậu Học không yên tâm nói:

- Đội trưởng Tiêu, tay của cậu vẫn…

Tiêu Dương cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, chỉ có mấy đầu ngón tay lộ ra ngoài, hắn ngồi dậy đi giày rồi đứng lên, nhướng mày khẽ cười, chậm rãi nói:

- Cho dù không có hai tay nhưng chẳng phải tôi vẫn còn hai chân sao?

Không đợi hai người kia mở miệng khuyên can, Tiêu Dương đã xoay người đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, hắn vứt lại một câu:

- Nói tóm lại, tự tôi có tính toán của mình, hai người đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cứ ở đây chờ tin của tôi.

Sau khi nói xong câu này, bóng dáng hắn cũng biến mất khỏi cửa phòng bệnh.

Hai người đứng trong phòng bệnh im lặng một lúc, sau đó Dư Ngọc Mai có chút lo lắng nhìn sang Trương Mậu Học, hỏi:

- Đồn trưởng Trương, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Trương Mậu Học im lặng suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:

- Cho dù không thể cho người tới rừng thông Trấn Nam thì tôi cũng phải phái người tới khu vực gần đó để tùy thời trợ giúp.

Sắc trời lúc này đã lờ mờ tối, bên trong rừng thông cây cối um tùm, cỏ dại mọc thành từng bụi, hoang vu không một bóng người, những cây thông như những ngọn tháp nhọn phân bố khắp khu rừng. Đằng sau khu rừng là một sườn núi, lúc này trên điểm cao nhất của sườn núi có một đoàn người đang đứng.

Trong số đó có một người là Liêu Xương, lão ta mang theo mấy chục người của hắc bang tới, tất cả đều đứng thẳng người, thậm chí có không ít tên đeo súng ở bên hông.

Đứng bên cạnh Liêu Xương chính là tên thủ lĩnh đám sát thủ áo đỏ của nhà họ Quân.

- Liệu có khi nào hắn không đến không?

Vẻ mặt Liêu Xương có chút bất an, đôi môi lúc này đã tái nhợt. Lão ta biết rất rõ hiện tại mình đang làm gì, chuyện giết người phóng hỏa không phải chuyện lần đầu tiên lão làm nhưng lại là lần đầu tiên ra tay với thành viên của Thiên Tử các. Nếu lỡ như không thành công mà lại còn bị lộ ra ngoài, chỉ e rằng lão có mười cái đầu cũng không đủ chặt!

Nhưng đồng thời Liêu Xương cũng hiểu được, nếu như Tiêu Dương thật sự muốn làm khó mình, một khi hắn nắm được những chứng cứ phạm tội của lão mấy năm qua thì sẽ đồng nghĩa với việc cả nhà họ Liêu sẽ bị hủy diệt.

Vì vậy lão chỉ còn cách liều một lần!

- Hắn nhất định sẽ đến.

Tên thủ lĩnh khẳng định chắc chắn.

- Tôi đã điều tra về tên Tiêu Dương, khi còn ở Minh Châu hắn rất thích xen vào chuyện của người khác, hơn nữa hiện tại thân phận của hắn còn lại thành viên của Thiên Tử các. Hắn chắc chắn không thể trơ mắt nhìn một mạng người bị đe dọa mà không làm gì.

- Đồn trưởng Liêu, ông hãy bảo người của ông xuống dưới chuẩn bị đi!

Tên thủ lĩnh nhìn sang cô bé Đồng Đồng ở bên cạnh đang bị một người giữ chặt, lúc này hai mắt cô bé bị bịt vải đen, cũng đã không còn giãy dụa nữa, y nói:

- Chúng tôi sẽ mang cô bé này đi.

Liêu Xương nghe y nói vậy liền vội vàng gật đầu, sau đó vung tay lên, đằng sau lão là khoảng ba mươi bốn mười tên chân tay sau khi nhận được hiệu lệnh liền lập tức lao xuống bên dưới tựa như nước tràn vào biền lớn, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Tất cả đều đã được sắp xếp xong.

- Đồn trưởng Liêu, ông hãy quay về đi, phòng ngừa cảnh sát sẽ chạy tới đây.

Sau khi thấy Liêu Xương rời khỏi, một tên sát thủ áo đỏ đứng bên cạnh tên thủ lĩnh lập tức lên tiếng hỏi:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)