- Bác sĩ đã vất vả rồi.
Lúc Trương Mậu Học đẩy cửa phòng bệnh bước vào, Dư Ngọc Mai nằm trên giường bệnh đã từ từ mở mắt ra…
Trương Mậu Học vội hỏi:
- Ngọc Mai, cô thấy thế nào rồi?
Lúc này đầu óc Dư Ngọc Mai hoàn toàn trống rỗng, một lát sau mới chậm rãi lắc đầu sau đó ngồi dậy, nói:
- Tôi đỡ hơn nhiều rồi, Tiêu Dương đâu? Cậu ấy sao rồi?
Dư Ngọc Mai nhìn xung quanh sau đó dừng lại ở một giường bệnh.
- Bác sĩ nói cậu ấy không có gì đáng ngại.
Dư Ngọc Mai nhìn Tiêu Dương một lúc sau đó đột nhiên hốt hoảng hỏi:
- Giờ là mấy giờ rồi?
Trương Mậu Học cúi đầu nhìn đồng hồ, trả lời:
- Sáu rưỡi…
- Chết rồi!
Dư Ngọc Mai vội vã lật chăn xuống giường, nói:
- Đồng Đồng vẫn còn ở trường mẫu giáo.
Dư Ngọc Mai lo lắng đi giày, Trương Học Mậu thấy vậy liền nói:
- Từ đây đến trường mẫu giáo hết khoảng nửa tiếng, hay là cô gọi điện cho bên trường mẫu giáo báo một tiếng.
Được Trương Mậu Học nhắc nhở, Dư Ngọc Mai vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cô giáo của Đồng Đồng.
- Alo, chào cô.
Dư Ngọc Mai gấp gáp nói:
- Tôi là mẹ của Đồng Đồng, hôm nay tôi có chút việc nên chưa tới đón Đồng Đồng được… Cái gì cơ?
Giọng nói của Dư Ngọc Mai đột nhiên lớn hơn, sắc mặt trắng bệch, cơ thể không khống chế được có chút run rẩy, run giọng hỏi lại:
- Đồng Đồng đã được đón đi rồi sao?
Dư Ngọc Mai cảm giác thế giới như sụp đổ, vội vã hỏi:
- Là ai đã đón Đồng Đồng đi?
Khuôn mặt cô nháy mắt trắng bệch.
Bịch!
Cơ thể Dư Ngọc Mai khẽo lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã.
Trương Mậu Học đứng một bên cảm giác được chuyện này có gì đó không ổn, liền vội hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Cô giáo ở trường mẫu giáo nói Đồng Đồng đã được bác đón đi…
Dư Ngọc Mai sợ xanh cả mặt, trong lòng có cảm giác bất an, chỉ biết âm thầm cầu nguyện nhất định đừng là…
- Ngọc Mai, cô thử gọi điện cho người nhà ở xung quanh xem, có khi là bọn họ tiện đường đi qua liền đón Đồng Đồng về cũng nên.
Dư Ngọc Mai nghe vậy liền luống cuống bấm điện thoại gọi đi nhưng tất cả đều nhận được một câu trả lời y như nhau.
- Đồng Đồng…
Sau khi ngắt cuộc điện thoại cuối, Dư Ngọc Mai rốt cuộc không thể kìm chế được sự sợ hãi trong lòng, hai tay che mặt khóc òa lên, cơ thể run rẩy, lẩm bẩm:
- Con đang ở đâu? Ở đâu? Rốt cuộc là ai đã đón Đồng Đồng?
Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong tay Dư Ngọc Mai đột ngột đổ chuông…
Dư Ngọc Mai vội vã giơ điện thoại lên nhìn, trên màn hình hiển thị một số điện thoại xa lạ.
Cô nhấn nút nghe, lập tức truyền tới một giọng nói bình tĩnh mà lạnh lẽo.
- Là cô Dư Ngọc Mai đúng không?
- Anh là ai?
Dư Ngọc Mai chợt cảm thấy căng thẳng, Trương Mậu Học đứng bên cạnh con ngươi cũng khẽ co lại.
- Khà khà khà…tôi là ai không quan trọng, quan trọng là…hiện tại cô chắc chắn rất muốn nghe thấy tiếng nói này…
Tiếng nói trong điện thoại đột nhiên dừng lại, sau đó lại vang lên tiếng khóc non nớt của đứa bé:
- Mẹ ơi, nơi này tối quá, mẹ ơi…
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặc Dư Ngọc Mai lập tức trắng bệch, vội nói:
- Đồng Đồng! Đồng Đồng! Hiện tại con đang ở chỗ nào?
Điện thoại lại vang lên giọng nói lạnh như băng của người đàn ông:
- Cô Dư, con gái của cô rất đáng yêu.
Dư Ngọc Mai chợt cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, giọng nói run run, tựa như mất hết sức lực nói:
- Rốt cuộc thì anh là ai? Anh không được làm Đồng Đồng bị thương!
- Một cô bé đáng yêu như vậy, chúng tôi làm sao nỡ làm cô bé bị thương được.
Người đàn ông lạnh lùng nói:
- Nhưng quan trọng là phải xem cô Dư có hợp tác hay không đã!
Mặt Dư Ngọc Mai xanh mét, hỏi:
- Anh muốn bao nhiêu tiền?
- Ha ha, quả nhiên là bà chủ có khác, thẳng thắn thật.
Người đàn ông lại nói:
- Nhưng mà rất xin lỗi, chúng tôi không cần tiền.
Dư Ngọc Mai lập tức biến sắc, cố gắng kìm chế nỗi sợ hãi trong lòng, hỏi:
- Rốt cuộc thì anh muốn gì?
- Rất đơn giản.
Người đàn ông khẽ cười, nói:
- Mau để Tiêu Dương nghe điện thoại.
- Tiêu Dương?
Nghe thấy người kia yêu cầu như vậy, Dư Ngọc Mai cùng Trương Mậu Học đều thấy kinh ngạc. Sau khi biết đám người này bắt Đồng Đồng đi, Dư Ngọc Mai liền mở loa ngoài.
Hai người thật sự không ngờ, kẻ đó bắt cóc Đồng Đồng là muốn nhằm vào…Tiêu Dương!
- Đưa điện thoại cho tôi.
Đúng lúc này, trên một chiếc giường bệnh khác đột ngột có tiếng nói bình tĩnh vang lên.