Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 455: Có một loại tình yêu gọi là không buông tay! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Một đống tuyết đọng rơi xuống người Tiêu Dương, hắn tựa như đang dán chặt người lên vách đá, một tay bám vào vách đã giữ vững trọng tâm còn một tay chịu đựng đau đớn liên tục cào tuyết, hiển nhiên làm như vậy tốc độ sẽ rất chậm đã vậy Tiêu Dương lại không bỏ sót bất cứ chỗ nào…

Tựa như con ốc sên bò trên vách đá…

Dư Ngọc Mai đứng ở dưới nhìn lên, ánh mắt có chút thẫn thờ nhìn Tiêu Dương, lúc này tay hắn đã có mấy vết thương do bị cào rách thậm chí còn thấy cả máu đang chảy ra.

Trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Ngay cả cô đứng ở dưới cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấm cả vào trong xương thịt, thậm chí chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm giác được nỗi đau thấu tim đó.

Nhưng cho dù như vậy Dư Ngọc Mai cũng không hề nghe thấy bất cứ tiếng kêu rên nào.

Kiên trì một cách cố chấp.

Gió lạnh hiu hiu thổi tới, Dư Ngọc Mai thừ người nhìn Tiêu Dương phía trên, miệng lẩm bẩm:

- Rốt cuộc người đó là ai, lại đáng giá để cậu phải vượt ngàn dặm xa xôi tới Thiên Trì, đã thế còn phải dùng máu thịt của mình để chinh phục cái vách đá đó….

Có lẽ bất cứ ai dù không quen biết nhưng khi nhìn thấy cảnh này cũng phải cảm thấy đau lòng.

- Nhất định có thể tìm được!

Trong đầu Tiêu Dương chỉ tồn tại duy nhất suy nghĩ này.

Hắn không hề ngại bàn tay đau đớn mà ngược lại hắn còn rất mong chờ tay mình cảm nhận được nỗi đau thấu tận tim gan, cái cảm giác nóng rát tựa như thiêu như đốt, bởi như vậy có nghĩa là hắn đã tìm thấy cỏ Thất Diệp Huyết Hãn rồi!

Cơ thể nhích từng tấc từng tấc một, thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi…

Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua.

Hình ảnh đó vẫn không có gì thay đổi, chỉ có một sự khác biệt duy nhất chính vách đã phía dưới cơ thể đang treo lơ lửng kia giờ đều là nham thạch cùng cây cỏ.

Bụp!

Cánh tay Tiêu Dương run rẩy tóm lấy một hòn đá, hắn hít một hơi thật sâu, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, ánh mắt quan sát xung quanh mấy lần sau đó buông một tay ra, trên mặt hòn đá lập tức xuất hiện một vết máu kinh người, hắn lại lần nữa vươn tay ra cào bỏ lớp tuyết trước mặt…

- Tiêu Dương!

Lúc này, Dư Ngọc Mai đứng ở dưới không nhịn thêm được nữa, giọng của cô đã có chút khàn khàn:

- Nghỉ ngơi chút đi…

- Không sao, tôi có chịu được.

Tiêu Dương hít sâu mấy hơi liên tiếp, ánh mắt hắn vẫn kiên định như ban đầu.

Thời gian từ từ trôi đi…

Lại một giờ đồng hồ nữa trôi qua.

- A!!

Tiêu Dương vẫn luôn cắn chặt răng, dù có đau đến mấy cũng không rên lấy một tiếng, lúc này lại hét lên đầy đau đớn, thế nhưng trong mắt hắn giờ phút này hoàn toàn không hề có đau đớn mà lại là mừng rỡ!

Nóng rát!

Đau đớn tựa như bị ngọn lửa thiêu đốt!

Tìm thấy rồi!

Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!

Tiêu Dương cảm giác tay phải của mình bị vật gì đó bám chặt, đồng thời cảm nhận được máu trong cơ thể mình đã từ từ chảy ra…

Tiêu Dương dùng sức rút mạnh tay ra.

- Tiêu Dương! Cẩn thận!

Dư Ngọc Mai thật sự đã bị chàng trai cố chấp này làm cho cảm động, giọng nói nghẹn ngào, mặc dù hai người cách nhau một khoảng khá xa nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hai bàn tay đẫm máu tươi của hắn.

- Tìm thấy rồi!

Tiêu Dương tựa như đã quên mất cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay, giờ phút này hắn chỉ biết mừng rỡ hét lên:

- Tôi tìm thấy rồi!

Dư Ngọc Mai đứng bên dưới nước mắt cũng đã chảy ra, lắc đầu nói:

- Không ngờ trên đời này lại còn có người cố chấp đến như vậy…

Dư Ngọc Mai có thể cảm nhận được rõ ràng trong hơn bốn tiếng đồng hồ qua Tiêu Dương đã phải chịu đựng nỗi đau mà không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Tiêu Dương cẩn thận cào bỏ lớp tuyết phủ xung quanh, ngay lập tức trước mắt hắn xuất hiện một cây Thất Diệp Huyết Hãn đỏ như máu .

Nó mọc trong khe đá, bên trên có nham thạch nhô ra che chắn lại bị tuyết phủ lên trên vì vậy mắt thường rất khó để nhìn thấy một cây cỏ cao không bằng một bàn tay như vậy.

Trong nháy mắt lớp tuyết phủ bên trên biến mất, bảy phiến lá lập tức mở ra, một màu đỏ như máu tươi xuất hiện trước mắt Tiêu Dương, đồng thời mùi máu tanh nồng cũng lập tức xộc lên.

- Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn!

Tiêu Dương hết sức kích động, nhìn chằm chằm vào cây cỏ mình đã mất bao công tìm kiếm, nhưng rồi hắn lại đột nhiên chú ý đến chiếc lá ở phía dưới cùng, con ngươi lập tức co lại!

Chiếc lá cuối cùng chỉ có hai phần ba lá là màu đỏ, phần còn lại đều là màu xanh.

- Còn chưa trưởng thành?

Tiêu Dương khẽ biến sắc, nhíu mày nói:

- Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn còn chưa trưởng thành, nếu như cố hái về sẽ làm giảm công hiệu của nó.

Mà cách có thể khiến cỏ Thất Diệp Huyết Hãn trưởng thành chỉ có một cách duy nhất, chính là dùng máu tươi để nuôi nó!

Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào cây cỏ Thất Diệp Huyết Hãn trước mặt.

Hắn không thể chờ thêm được nữa!

Tiêu Dương suy nghĩ một lúc cuối cùng nhắm hai mắt lại đồng thời từ từ vươn bàn tay phải đã nhuốm đẫm máu về phía cỏ Thất Diệp Huyết Hãn…

- Tiêu Dương! Đừng!!!

Dư Ngọc Mai thấy hắn có hành động như vậy lập tức hét lên. Hai mắt cô trừng lớn trơ mắt nhìn Tiêu Dương vươn tay ra nắm lấy cỏ Thất Diệp Huyết Hãn!

Cô vốn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ có cách khác để hái cỏ Thất Diệp Huyết Hãn không ngờ được rằng hắn lại trực tiếp vươn tay ra…

Nỗi đau thấu tim!

Ngọn lửa hừng hực rực cháy trong lòng bàn tay nháy mắt lan ra khắp cơ thể!

Tiêu Dương có cảm giác xương cốt trong người mình như đang co lại, hắn cắn chặt môi chịu đựng! Sau đó từ từ mở mắt ra nhìn máu của mình đang dần dần thấm vào trong phiến lá…

Dư Ngọc Mai lo lắng hét lên:

- Buông tay ra! Tiêu Dương, mau buông tay ra!

Thế nhưng lúc này trong đầu Tiêu Dương lại chỉ có một suy nghĩ duy nhất…..

Không buông tay!

Không buông tay!

Không buông tay!

………….

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)