Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 454: Có một loại tình yêu gọi là không buông tay! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn?

Dư Ngọc Mai sửng sốt.

Nếu như không tận mắt chứng kiến trận chiến không tưởng của Tiêu Dương với đám người áo đỏ kia thì có lẽ Dư Ngọc Mai sẽ không tin những lời Tiêu Dương đang nói. Bởi vì dù sao thì truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, chưa từng có người nào nhìn thấy cỏ Huyết Hãn có khả năng hút máu người thật sự.

- Chuyện này thực ra cũng chẳng phải chuyện thần linh kỳ diệu gì, chẳng qua là loại cỏ Thất Diệp Huyết Hãn đặc biệt lại hiếm thấy này bị con người chụp cho cái mác thần thoại nên mới thế thôi.

Tiêu Dương bước lên phía trước mấy bước, lạnh nhạt mở miệng nói:

- Thông thường cỏ Huyết Hãn bình thường có công hiệu như một loại thuốc, còn cỏ Thất Diệp Huyết Hãn thì lại là một loại dược liệu có tác dụng hoạt huyết thông mạch cực mạnh.

Tiêu Dương cẩn thận quan sát kỹ xung quanh, nơi này không có bất cứ dấu hiệu nào của cỏ Thất Diệp Huyết Hãn.

Hắn nhất định phải tìm được loại cỏ này, chỉ có như vậy mới có thể chữa khỏi chân cho Quân Thiết Anh.

Thực ra Tiêu Dương cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào việc có thể tìm thấy cỏ Thất Diệp Huyết Hãn bởi vì hắn cũng chỉ biết loại cỏ này thông qua từ điển dược liệu chứ chưa được tận mắt nhìn thấy. Mà hắn cũng chẳng biết hiện giờ xung quanh hồ Thiên Trì có còn loại cỏ Thất Diệp Huyết Hãn này nữa không hay đã hoàn toàn tuyệt chủng rồi.

Khi biết đã có mấy người mất mạng ở trên này, suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Dương chính là nghĩ ngay đến cỏ Thất Diệp Huyết Hãn.

Dư Ngọc Mai đi theo đằng sau Tiêu Dương, cô chần chừ một lúc sau đó mới mở miệng hỏi:

- Tiêu Dương, lần này cậu đi xa ngàn dặm tới đây mục đích chính là lên Thiên Trì, có phải là vì muốn lấy cỏ Thất Diệp Huyết Hãn đúng không?

Tiêu Dương ngạc nhiên hỏi lại:

- Sao chị biết?

Dư Ngọc Mai trả lời:

- Trực giác.

Trong mắt Tiêu Dương bỗng xuất hiện tia dịu dàng, hắn khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:

- Cho dù có phải lật tung là Thiên Trì lên tôi cũng phải tìm được cỏ Thất Diệp Huyết Hãn để cứu cô ấy.

Khi nghe Tiêu Dương nói như vậy, Dư Ngọc Mai bỗng cảm thấy vô cùng cảm động, cô nhìn Tiêu Dương, hỏi:

- Cô ấy là người rất quan trọng đối với cậu đúng không?

Tiêu Dương không nói gì chỉ khẽ cong khóe miệng mỉm cười…

Hai người lại tiếp tục đi sang phía khác, sau khi xác định được vị trí tử vong của cả sáu người, Tiêu Dương đứng trên một mỏm đá cao, ánh mắt phóng ra xung quanh đánh giá toàn cảnh, sau đó bỗng nhiên nhíu mày. Khoảng cách vị trí tử vong của sáu người thực ra cũng không tính là quá xa nhưng hiện tại nơi này tuyết trắng phủ khắp mọi nơi, nếu muốn nhanh chóng tìm ra cỏ Thất Diệp Huyết Hãn gần như là không thể.

Lúc này bỗng nhiên Dư Ngọc Mai lại thì thào nói:

- Kỳ lạ thật…

Tiêu Dương xoay người hỏi:

- Sao thế?

- Tiêu Dương, cậu không cảm thấy lạ sao?

Dư Ngọc Mai nhíu mày nói:

- Nếu như thật sự có cỏ Thất Diệp Huyết Hãn thật thì dù nó có thần kỳ hơn nữa cũng chỉ là một cây cỏ, những người này vì đụng phải nó nên mới bị hút hết máu mà chết. Nếu như vậy thì tất cả đều phải chết gần nó mới đúng, tại sao lại có thể mỗi người một nơi như vậy?

Nghe cô nói vậy trong đầu Tiêu Dương chợt lóe lên.

- Chẳng lẽ thi thể của bọn họ đã bị người ta di chuyện vị trí?

Sau đó Dư Ngọc Mai lại tự lẩm bẩm:

- Nhưng cũng không thể có khả năng đó được…

Tiêu Dương im lặng suy nghĩ một lát, sau đó ánh mắt bình tĩnh quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào vị trí mình đang đứng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói:

- Tôi hiểu rồi!

- Nơi những người đó chết không phải là nơi phát hiện ra thi thể!

Tiêu Dương chậm rãi nói:

- Cũng không phải là bị người ta di chuyển ra chỗ khác mà là …. tự bọn họ tới đây!

Dư Ngọc Mai nghe vậy mặt mũi lập tức tái mét, không nhịn được nắm chặt tay Tiêu Dương, run run nói:

- Xác chết…làm sao lại di chuyển được?

Tiêu Dương bật cười, hỏi:

- Chị xem, nếu như người chết ở trên đó thì liệu có thể di chuyển không?

Tiêu Dương chỉ tay lên chỗ vách đá ở phía trên.

Dư Ngọc Mai do dự nói:

- Ý của cậu là….

- Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn nhất định là mọc ở bên trên vách đá đó! Những người đã chết đều là người thích leo núi, rất có khả năng sau khi tới đây bọn họ đều muốn leo lên vách đá đó để lên đỉnh núi! Có lẽ lúc leo lên trên đó bọn họ đã không cẩn thận đụng phải cỏ Thất Diệp Huyết Hãn!

Tiêu Dương bình tĩnh phân tích, ngẩng đầu nhìn lên vách đá phía trên, nói tiếp:

- Nếu như nói, bọn họ sau khi chết đã rơi từ trên kia xuống vậy thì có thể giải thích cho nguyên nhân vị trí thi thể của bọn họ không gần nhau! Hơn nữa, chị thử nhìn xem vị trí thi thể của sáu người đều là những nơi từ trên kia có khả năng rơi xuống.

- Nếu nói như vậy tức là cỏ Thất Diệp Huyết Hãn nhất định là ở trên đó.

Dư Ngọc Mai phấn khởi ngẩng đầu lên, chỉ có điều phía trên chỉ có một màu trắng xóa không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

- Cao như vậy hơn nữa chúng ta lại không biết vị trí cụ thể của cỏ Thất Diệp Huyết Hãn, làm sao mà tìm đây?

- Chỉ cần xác định được phạm vi nó có thể mọc thì tôi sẽ có cách tìm được nó.

Tiêu Dương nghiêng mặt nói:

- Chị Mai, chị đứng ở đây đợi tôi.

Dư Ngọc Mai lo lắng nói:

- Cậu nhớ phải cẩn thận đấy.

Tiêu Dương gật đầu, sau đó tung người nhảy lên, nhanh tay bám vào một hòn đá nhô ra trên vách đá, hai bên sườn đều là tuyết đọng trắng xóa, bằng mắt thường rất khó để phân biệt.

Phù!

Bỗng nhiên, Tiêu Dương bất ngờ trực tiếp vương tay cào bỏ lớp tuyết phía trước mặt, lớp tuyết đọng lập tức ào ào rơi xuống, xuất hiện một tầng nham thạch.

Tuyết trắng lạnh lẽo thấm vào trong tay Tiêu Dương.

Thấy vậy, Dư Ngọc Mai đứng bên dưới càng thấy lo hơn, vội vã nói:

- Tiêu Dương, để tôi đi lấy cho cậu một cây gỗ tới.

Ở một nơi băng tuyết dày đặc như vậy, lại đi lấy tay để cào tuyết đã thế có khi lại còn bị cây cỏ hoặc đá nhọn đâm vào tay, tay đau ruột xót, hơn nữa Dư Ngọc Mai có thể cảm nhận được lúc này Tiêu Dương đang rất đau.

- Không cần đâu!

Tiêu Dương bình tĩnh như không có việc gì, nói:

- Khi hái được cỏ Thất Diệp Huyết Hãn, ngoại trừ máu thịt có thể đụng vào ra thì không được dùng các vật khác tác động mạnh vào, nếu không sẽ làm hỏng phiến lá của nó, làm ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc.

Xoạt!

Xoạt! Xoạt!!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)