Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 453: Thất diệp huyết hãn! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Liêu Xương gào lên:

- Đến giờ mà anh vẫn còn không hiểu ra sao? Với thân phận của người thanh niên đó, đừng nói là một đồn trưởng đồn cảnh sát nho nhỏ như bố anh, cho dù có là Chủ tịch huyện cũng không dám chọc vào hắn!

Liêu Tiểu Báo trợn trừng mắt, kinh hãi mấp máy miệng:

- Hắn….

Liêu Xương hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cắt ngang lời của Liêu Tiểu Bảo:

- Nói tóm lại, anh chỉ cần biết rằng người thanh niên đó chúng ta không thể chọc vào! Nếu không cả nhà họ Liêu chúng ta sẽ đi đời nhà ma! Tiểu Báo, anh hãy nghe rõ cho tôi, đêm nay Tiêu Dương sẽ tới đồn cảnh sát gặp bố con mình, hắn đã từng nói, phải cho hắn câu trả lời khiến hắn hài lòng! Chính vì thế, nếu như anh còn muốn sống thì hãy ngoan ngoãn đợi ở đây cho tôi, còn nữa anh hãy suy nghĩ kỹ xem mình đã làm những chuyện phạm pháp gì, chúng ta phải tiêu hủy sạch sẽ tất cả chứng cứ phạm tội của anh!

Lúc này Liêu Tiểu Báo mới ý thức được tính nghiêm trọng của vụ việc lần này vì vậy lập tức gật đầu như băm tỏi.

Sau khoảng nửa giờ đồng hồ.

Liêu Xương mang khuôn mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng thẩm vấn, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, lão trực tiếp đi ra khỏi đồn cảnh sát, lái xe trở về nhà họ Liêu…

Bụp!

Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai Liêu Xương.

- A!

Liêu Xương bất ngờ kinh hãi vội vã phanh xe lại.

Trên trán túa mồ hôi lạnh, lão vội vã xoay người lập tức nhìn thấy một người bịt mặt mặc áo đỏ…

Liêu Xương run rẩy mở miệng hỏi:

- Anh là ai?

- Tôi là ai không quan trọng.

Tên áo đỏ lạnh lùng lên tiếng:

- Quan trọng là…ông có muốn bảo vệ nhà họ Liêu hay không…

…..

……

Dư Ngọc Mai chỉ về phía trước, nói:

- Sắp tới rồi.

Tiêu Dương lập tức lấy tấm bản đồ Trương Mậu Học đã đưa cho mình ra đối chiếu với địa thế khu vực này, gật đầu nói:

- Đi về phía trước khoảng một trăm mét chính là vị trí tử vong của thi thể được phát hiện vào sáng nay.

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Dư Ngọc Mai lập tức trắng bệch, theo bản năng nhích lại gần Tiêu Dương.

Tiêu Dương cười khẽ, nói:

- Hay là chị đứng ở đây đợi tôi đi.

- Không…

Dư Ngọc Mai lập tức thốt lên ngay sau đó lại cảm thấy xấu hổ cúi đầu xuống.

Khu vực xung quanh Thiên Trì liên tục xảy ra các vụ án mạng liên tiếp, hiện tại cô đang đứng cách khu vực xảy ra án mạng không xa, nhiệt độ xung quanh lại lạnh lẽo thấu xương. Mà Dư Ngọc Mai cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, nếu nói không sợ hãi đương nhiên là nói dối.

- Không sao đâu.

Tiêu Dương vỗ nhẹ lên vai Dư Ngọc Mai sau đó lại cúi xuống nhìn tấm bản đồ trong tay, nâng mắt nhìn về phía trước, mở miệng nói:

- Nếu thế thì chị hãy đi theo sát tôi.

Hai người tiếp tục cùng nhau đi về phía trước, mây trắng mịt mờ vờn quanh hồ nước, Tuyết Sơn sừng sững hiện ra trước mắt, cảnh tượng tuyết trắng trên đỉnh núi đẹp tựa như một bức tranh phong cảnh. Cảnh đẹp như vậy thật khó để tưởng tượng đã có mấy vụ án mạng liên tiếp xảy ra ở đây.

Hai người đi đến một sườn dốc, dõi mắt nhìn về phía trước…

Hồ nước Thiên Trì rộng lớn phản chiếu hình ảnh của Tuyết Sơn, mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng tựa như tấm gương không lồ phẳng lặng nằm ở trung tâm trên núi Tuyết Sơn mịt mờ phản chiếu ánh sáng màu bạc lung linh lại cũng giống như Dao Trì trên tiên cảnh.

Tiêu Dương bị cảnh đẹp trước mắt làm cho choáng ngợp, đảo mắt nhìn cảnh đẹp xung quanh tựa như tranh vẽ, bỗng đọc lên bài thơ:

Tam phong tịnh khởi sáp vân hàn,

Tứ bích hoành trần nhiễu giải bàn.

Tuyết lĩnh giới thiên nhân bất đáo,

Băng trì diệu nhật tục nan quan.

Nham thâm khả tị đao binh hại,

Thủy chúng năng tư giá sắc can.

Danh trấn bắc phương vi đệ nhất,

Vô nhân tả hướng họa đồ khán.

- Đẹp quá!

Dư Ngọc Mai cũng phải thốt lên lời khen ngợi trước cảnh đẹp chốn nhân gian này.

- Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Dương đưa tay nắm lấy cánh tay Dư Ngọc Mai rồi kéo đi, đi tới một vách núi hơi nghiêng thì lập tức dùng lại. Tiêu Dương nhìn sang phía bên trái bất ngờ phát hiện có một tấm biển màu đỏ cắm trên mặt đất.

- Đó là vị trí tử vong của người chết đầu tiên.

Tiếng nói của Tiêu Dương vừa dứt, Dư Ngọc Mai lập tức rùng mình, ngoảnh mặt nhìn về phía đó sau đó lại nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy có chút sờ sợ.

- Tiêu Dương, cậu nói xem…những người chết bên hồ Thiên Trì…tại sao họ lại chết?

Tiêu Dương dừng bước, tiện tay nhổ một cây cỏ gai bị tuyết trắng bao phủ, mở miệng trả lời:

- Chị Mai, chị là người ở đây chắc cũng đã nghe nói đến một số truyền thuyết về Thiên Trì đúng không?

- Đúng vậy.

Dư Ngọc Mai gật đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Tiêu Dương không biết hắn nói vậy là có ý gì.

- Vậy chắc chị cũng biết truyền thuyết về cỏ Huyết Hãn chứ?

Nghe hắn nói vậy, Dư Ngọc Mai lập tức sửng sốt, ánh mắt nhìn vào cây cỏ gai trong tay Tiêu Dương, nói:

- Theo truyền thuyết, cỏ Huyết Hãn mọc ở gần hồ Thiên Trì, Vương Mẫu nương nương vì để phòng ngừa con người đến làm hỏng Dao Trì, sau khi người phất tay áo, bên hồ Thiên Trì lập tức xuất hiện cỏ Huyết Hãn, chỉ cần con người hay động vật đến gần bên hồ sẽ lập tức chảy máu không ngừng…

Nói đến đây sắc mặt Dư Ngọc Mai lập tức trắng bệch, cô nghĩ đến tình trạng của những người đã chết, tất cả đều là mất máu quá nhiều dẫn đến mất mạng!

Dư Ngọc Mai trợn mắt, lắp bắp nói:

- Chẳng lẽ…truyền thuyết…

- Đương nhiên không phải là cỏ Huyết Hãn bình thường.

Tiêu Dương ném cây cỏ trong tay đi, nâng mắt nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói:

- Cỏ Huyết Hãn trong truyền thuyết là cỏ Thất Diệp Huyết Hãn!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)