Trên Tuyết Sơn mịt mù không ngừng vang vọng tiếng nói của Tiêu Dương.
- Ăn nói ngông cuồng!
Tên thủ lĩnh áo đỏ thực sự tức giận, y phất tay, sáu tên bao vây xung quanh Tiêu Dương đồng thời nhảy lên, lập tức cuồng phong nổi lên khiến cả vùng trời Tuyết Sơn trắng xóa.
Tiêu Dương hiên ngang đứng thẳng trên cây đại thụ dường như trở thành trung tâm của cơn lốc xoáy.
Cuồng phong kịch liệt thổi bay mọi thứ…
Nguy hiểm trùng trùng!
Tiêu Dương vẫn hết sức bình tĩnh, hai mắt nhìn thẳng về phía trước sau đó hắn đột ngột đạp chân, cơ thể lập tức bay vút lên, đồng thời cây đại thụ mà hắn đứng bỗng nhiên có tiếng nổ ầm ầm, cả cây đại thụ bị nhổ bật gốc bay lên theo Tiêu Dương…
Vù! Vù! Vù!
Khi Tiêu Dương thi triển khinh công đến giới hạn cao nhất, sau khi bay thẳng lên trời cách mặt đất mấy mét, cơ thể hắn đột nhiên như chim yến phi thẳng xuống, hai tay ngưng tụ sức mạnh tóm lấy cành cây đại thụ. Trong mắt hắn đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sau đó hắn hét lớn một tiếng, cây đại thụ lập tức mạnh mẽ quét ngang một đường.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Một cú này đã đánh tan sự liên kết của sáu tên bao vây hắn, cơn lốc đang điên cuồng thổi trong trung bỗng chốc biến mất.
Vụt!
Tiêu Dương buông tay thả cây đại thụ rơi tự do xuống bên dưới, đồng thời cơ thể hắn nhanh như chớp phóng thẳng về phía một tên bịt mặt áo đỏ.
- Phong đao!
Vù! Vù! Vù!
Phong đao rợp trời bay vù vù về phía Tiêu Dương…
Cổ tay Tiêu Dương khẽ động, khi cách đối thủ khoảng mười mét thì hét lớn:
- Xem kiếm của ta đây!
Tên áo đỏ chợt thấy hoảng sợ, trợn mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương.
Bằng!
Một âm thanh nhẹ nhàng dứt khoát vang lên.
Tên áo đỏ cảm thấy mắt mình bỗng nhiên tối sầm, trong nháy mắt cơ thể hoàn toàn mất cảm giác, ở ngay giữa hai đầu lông mày gã lúc này xuất hiện một lỗ thủng đầy máu…
Máu tươi lập tức phun trào…
Khoảnh khắc trước khi chết, suy nghĩ duy nhất trong đầu tên bịt mặt là….
Quá nhanh!
Trong suy nghĩ của gã thì Tiêu Dương cách mình những mấy mét, cho dù hắn có dùng kiếm thì cũng phải tiếp cận mình mới có thể phát động tấn công. Thế nhưng, gã lại không thể ngờ được trong tay Tiêu Dương không phải là kiếm mà là một khẩu súng!
- Hèn hạ!
Tên thủ lĩnh biến sắc, ánh mắt nhìn Tiêu Dương trở nên tàn nhẫn.
Tiêu Dương khẽ thổi đầu súng, nhếch mép cười lạnh, liếc mắt nhìn tên thủ lĩnh:
- Dùng súng thì là hèn hạ sao? Thế các người mai phục ở trên Tuyết Sơn, lấy nhiều đánh ít thì gọi là quanh minh chính đại?
Tiêu Dương nói như vậy khiến sắc mặt tên thủ lĩnh nháy mắt đen thui.
Y nhìn chằm chằm vào cây súng trong tay Tiêu Dương, trong mắt có vẻ kiêng kỵ đồng thời cảm thấy nghi hoặc. Chỉ cần phòng bị một chút, đối với bọn họ những tay súng bình thường đều không có tác dụng, thế nhưng tên thuộc tính giả “gió” vừa rồi lại hoàn toàn không kịp chống cự đã mất mạng dưới một phát súng của Tiêu Dương. Điểm này khiến tên thủ lĩnh chợt nghĩ tới một loại khả năng!
Tên thủ lĩnh đột ngột hỏi:
- Cậu đã gia nhập Thiên Tử các?
Người của nhà họ Quân đương nhiên là biết đến sự tồn tại của Thiên Tử các.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh băng, hắn cười lạnh nói:
- Muốn biết sao? Xuống gặp Diêm vương mà hỏi.
Sau đó hắn lại đưa tay lên, nòng súng chĩa thẳng phía trước….
Sắc mặt tên thủ lĩnh lập tức biến đổi, thực ra cũng không phải là kiêng kỵ thân phận thành viên Thiên Tử các của Tiêu Dương bởi y cũng biết một số quy tắc của Thiên Tử các. Trừ khi là thật sự cần thiết nếu không người trong Thiên Tử các sẽ không nhúng tay vào chuyện ân oán cá nhân của các thành viên trong các!
Thứ khiến y phải kiêng kỵ chính là thực lực của Tiêu Dương!
Hiện tại hắn đã đề cao cảnh giác, trong tay lại có súng, giờ y muốn bắt Tiêu Dương lại cho dù có được thì cũng phải mất nửa cái mạng.
- Rút!
Sau khi đắn đo thiệt hơn, tên thủ lĩnh lập tức hạ lệnh rút lui, trong nháy mắt một trận cuồng phong ập đến phóng về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương điểm chân nhảy lên, nháy mắt đám người áo đỏ trước mắt đã biến mất.
Hắn thả người xuống dưới.
Tiêu Dương khẽ nhíu mày, hắn vốn tưởng đám người này sẽ quyết tâm liều mạng với mình nhưng không ngờ bọn họ lại trực tiếp bỏ chạy! Cứ như vâỵ nguy hiểm rất có thể sẽ lại lần nữa xuất hiện…
Suy nghĩ một lát sau đó khẽ lắc đầu, Tiêu Dương không muốn nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức ngẩng đầu lên, mấp máy mở miệng:
- Chị Mai.
Tiêu Dương lập tức xoay người chạy tới chỗ Dư Ngọc Mai đứng, hắn vừa mới chạy được vài bước thì đã thấy Dư Ngọc Mai đang đi về phía này. Khi cô nhìn thấy Tiêu Dương thì có chút kinh ngạc, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Dư Ngọc Mai đã tận mắt chứng kiến toàn bộ trận chiến đấu ngắn ngủi vừa rồi, kinh hãi trong lòng cô không thể dùng lời diễn tả. Một người bình thường chứng kiến một cuộc chiến như vậy cho dù là nằm mơ cũng chẳng bao giờ mơ thấy.
Tiêu Dương khẽ mỉm cười, bước lên trước mấy bước rồi lên tiếng:
- Chị Mai, không có gì phải sợ hết! Trên đời này có rất nhiều chuyện chúng ta chưa từng thấy bao giờ. Tôi cũng chỉ là một người bình thường, chẳng qua thân thủ có chút nhanh nhạy hơn người thường chút thôi!
Dư Ngọc Mai thẫn thờ gật đầu, nhìn Tiêu Dương một lát, miệng khẽ hé ra mãi một lúc cũng không biết nói thế nào, cuối cùng quyết tâm hỏi:
- Cậu…tại sao cậu lại mang súng bên người?
Thực ra lúc này Dư Ngọc Mai hết sức hoài nghi thân phận của Tiêu Dương!
Tiêu Dương mỉm cười bước đến trước mặt Dư Ngọc Mai, chậm rãi mở miệng:
- Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng không muốn dấu chị nữa. Thật ra tôi là thành viên của một tổ chức đặc biệt của quốc gia! Liêu Xương cũng là bởi vì sau khi biết thân phận của tôi nên mới thay đổi thái độ một cách chóng mặt như vậy!
Khi nghe hắn nói vậy, hai mắt Dư Ngọc Mai lập tức lóe lên ánh sáng kích động, toàn thân run lên sau đó ngoài dự liệu của Tiêu Dương, Dư Ngọc Mai bỗng nhiên hạ người xuống.
Trên Tuyết Sơn mịt mờ, cô chẳng thèm quan tâm dưới chân toàn là sỏi đá.
Đột ngột quỳ mạnh xuống!