Trong nháy mắt Tuyết Sơn vừa rồi còn bình yên bỗng nổi gió điên cuồng. Phía sau hai người, gió bụi mịt mù trắng xóa thổi mạnh về phía bọn họ.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Tiêu Dương dứt khoát buông tay Dư Ngọc Mai ra trực tiếp ôm lấy eo cô, nghiêng nguời trượt một đường, nháy mắt đã trượt xa mấy chục mét.
Ầm!!
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nổ rug trời.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dư Ngọc Mai vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Tiêu Dương.
Tiêu Dương quay đầu lại nhìn chỗ lúc nãy bọn họ đứng lúc này tuyết trắng mù mịt ầm ầm đổ xuống, giọng nói của hắn bỗng lớn hơn:
- Nếu như đã tới rồi thì đừng có như con rùa rụt cổ như vậy!
- Khà khà! Tiêu Dương - Phục Đại, quả nhiên là có bản lĩnh.
Trong làn tuyết trắng chợt hiện ra bảy người mặc trang phục màu đỏ tựa như những linh hồn bò ra từ địa ngục, khuôn mặt chỉ để lộ một đôi mắt sắc lạnh như loài chim ưng, bọn họ xếp thành một hàng đồng loạt bước về phía Tiêu Dương.
Nghe bọn họ nói vậy, Tiêu Dương khẽ nhăn trán.
Tiêu Dương- Phục Đại?
Hắn vốn tưởng con chó cùng đường nhà họ Liêu cho người đến đối phó mình nhưng lại không ngờ những kẻ mai phục còn biết hắn đến từ Phục Đại.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đám người trước mặt, lạnh lẽo cất tiếng:
- Mấy người là ai?
- Muốn biết sao?
Tên bịt mặt áo đỏ cầm đầu đám người đó lạnh lùng cười, nói:
- Đi gặp Diêm vương mà hỏi!
Vù!
Tên áo đỏ phất tay, lập tức sáu tên còn lại đồng loạt xông lên, tất cả đồng thời vung tay.
Xung quanh lập tức nổi lên gió lớn.
- Thuộc tính giả “Phong”!
Tiêu Dương kinh ngạc, vẻ mặt có phần nghiêm trọng, cả sáu tên trước mặt đều cùng một thuộc tính. Không những thế thực lực cũng không phải dạng vừa, sáu cơn cuồng phong kết hợp lại khiến cả không gian nháy mắt trở nên hỗn loạn, bên tai là tiếng gió thổi vù vù mãnh liệt khiến người ta có cảm giác không có chỗ để trốn.
Đồng thời, tuyết trắng xung quanh đều bị cuốn lên bay khắp trời đất, trong nháy mắt xung quanh đã xuất hiện không ít tuyết trắng.
Sáu người kết hợp, sức mạnh quả nhiên khiến người không dám tưởng tượng.
- Đừng nhúc nhích!
Tiêu Dương cúi xuống nói bên tai Dư Ngọc Mai, hắn ôm chặt lấy cô dùng cơ thể mình che chắn cho cô sau đó nháy mắt tung người bay lên lùi về phía sau.
Tốc độ lùi thần tốc!
Tốc độ truy kích cực nhanh!
Trên Tuyết Sơn mịt mù, cơ thể hắn phóng đi tựa như sao băng trên bầu trời.
Vù!
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Tiêu Dương lập tức buông Dư Ngọc Mai ra, tiếng nói vang vọng bên tai cô:
- Đứng ở đây đừng đi đâu.
Dư Ngọc Mai còn chưa kịp hoàn hồn thì Tiêu Dương đã xoay người lại, trên trán hắn xuất hiện một luồng ánh sáng lạnh lẽo, cơ thể lập tức nhảy lên một cây đại thụ, bình tĩnh nhìn bảy người đang đuổi tới….
- Ồ, không trốn nữa sao?
Tên thủ lĩnh áo đó lạnh lẽo lên tiếng, lập tức sáu tên còn lại đều đồng loạt tung người nhảy lên bao vây xung quanh Tiêu Dương, ánh mắt sắc lạnh tập trung lên người hắn.
Khuôn mặt tên thủ lĩnh lạnh lẽo âm trầm mở miệng:
- Giờ để xem cậu trốn đi đâu.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh, một lúc sau hắn thờ ờ mở miệng nói:
- Nếu đã không thoát được thì tôi cũng muốn biết rốt cuộc là ai muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Trong mắt tên thủ lĩnh đầy khinh thường, y cười nhạo:
- Đừng tưởng cậu biết mấy chiêu thức cổ võ là có ý nghĩ cóc đòi ăn thịt thiên nga!
Tiêu Dương lập tức bật thốt hỏi:
- Mấy người là người của nhà họ Quân?
Tên thủ lĩnh tự tin cười, nói:
- Đúng vậy! Thì làm sao?
- Nhà họ Quân…
Tiêu Dương nhỏ giọng lẩm bẩm tự giễu, trong đầu không ngừng xuất hiện ba chữ này, sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu lên. Trong khoảng trời đất mênh mông, một bóng dáng cao gầy hiên ngang đứng trên cây đại thụ điên cuồng cười lớn, ánh mắt lạnh lẽo đầy khinh thường, ngạo nghễ nói:
- Nhà họ Quân! Người nhà họ Quân được lắm!
Ánh mắt Tiêu Dương tựa như đao, hắn liếc mắt nhìn phía trước, giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Tiêu Dương này muốn làm như thế nào, phải làm gì và muốn làm gì đến lượt mấy người chõ mũi vào sao? Một đám tiểu nhân tự cho mình là đúng!
Nghe hắn nói vậy, tên thủ lĩnh lập tức biến sắc, giọng nói trầm khàn tỏ rõ khó chịu:
- Cậu muốn chết nhanh hơn đúng không?
- Chết?
Tiêu Dương khinh thường nhìn bọn người trước mặt, khuôn mặt lạnh lẽo cười gằn, nói:
- Những việc tôi muốn làm không một ai có thể ngăn cản!
- Tên nào dám cản tên đó phải chết!
Bỗng nhiên sát khí cuồn cuồn ngập trời!
Hắn ở tận Thiên Sơn xa xôi như vậy mà nhà họ Quân cho cho người đuổi giết tới tận đây, Tiêu Dương có thể tượng tượng ra ở thủ đô, Quân Thiết Anh sẽ bị đối xử như thế nào!
Ngay lúc này, trong lòng Tiêu Dương sát khí bùng lên dữ dội.
Mục đích chuyến đi này của hắn chính là để lấy cỏ Huyết Hãn sau đó sẽ tới thủ đô.