Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 449: Diều hâu vút lên trời! sát cơ tiềm ẩn! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Trương Mậu Học lắc đầu, cau mày nói:

- Đáng tiếc, cho đến hiện tại vẫn không có bất cứ phát hiện nào.

Tiêu Dương nhìn Trương Mậu Học thấy ông nhíu chặt lông mày, hai mắt đầy tơ máu, có thể thấy được hiện tại trạng thái cơ thể ông đang rất mệt mỏi, có lẽ từ khi phát sinh chuyện này, ông đã mất ăn mất ngủ mấy ngày hôm nay.

Trong mắt Tiêu Dương có chút tán thưởng nhìn Trương Mậu Học, người có thể tận tâm làm việc vì nhân dân như ông vốn không có nhiều.

- Đồn trưởng Trương, giờ ông lập tức hạ lệnh cho bọn họ dừng lại và rút xuống dưới.

Tiêu Dương khoát tay, nói tiếp:

- Bắt đầu từ giờ trở đi tôi sẽ tiếp nhận vụ án này, mọi người chỉ cần phụ trách việc tiếp tục phong tỏa Thiên Sơn là được.

Trương Mậu Học không hề do dự, lập tức gật đầu nói:

- Rõ, thưa đội trưởng Tiêu!

Lúc này, Dư Ngọc Mai đang từ từ đi về phía này…

Tiêu Dương nhìn qua rồi lập tức quay đầu nói:

- Đồn trưởng Trương, ông đã ở trấn này bao nhiêu năm như vậy chắc hẳn cũng nắm được không ít chứng cứ phạm tội của nhà họ Liêu đúng không?

Nghe hắn hỏi vậy Trương Mậu Học lại thở dài lắc đầu, tựa như là bật thốt lên theo bản năng:

- Cho dù có nắm được chứng cứ thì làm được gì…

Đang nói dở liền lập tức dừng lại, Trương Mẫu Học đột ngột ngẩng đầu lên, hô hấp tựa như bị nghẹn lại, ánh mắt đăm đăm nhìn Tiêu Dương,

lúc này ông mới nhớ ra thân phận của chàng trai này!

Hắn muốn xuống tay với nhà họ Liêu sao?

Trong lòng Trương Mậu Học lúc này có một loại cảm giác kích động muốn nhảy lên, ông im lặng nắm chặt nắm đấm, hai mắt kích động nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương bình tĩnh mở miệng nói:

- Tôi cần phải nắm được một số tài liệu trong thời gian ngắn nhất.

Trương Mậu Học vội vã gật đầu mở miệng nói:

- Tôi có!

Lúc này, Dư Ngọc Mai đã đi tới, cô đưa chai nước trong tay đến trước mặt Trương Mậu Học, nói:

- Đồn trưởng Trương uống nước đi.

Sau đó lại đưa một chai khác cho Tiêu Dương.

Tiêu Dương hỏi:

- Đồn trưởng Trương, vậy giờ chúng tôi đã có thể vào được chưa?

Trương Mậu Học lập tức gật đầu, Dư Ngọc Mai nghi hoặc không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Trương Học Mậu còn trực tiếp dẫn hai người vào cửa.

Đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng dáng hai người biến mất trước mắt mình, khóe miệng Trương Học Mậu không kiềm chế được khẽ run rẩy, không khống chế được cảm xúc kích động trong lòng mình, thì thào nói:

- Tốt quá rồi! Tốt quá rồi….

Ông đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

Bóng dáng hai người cùng nhau bước đi trên bậc thang đá uốn lượn…

Dư Ngọc Mai đến giờ vẫn không thể hiểu được trong lúc mình không có mặt đã có chuyện gì xảy ra, lẩm bẩm:

- Kỳ lạ thật….

Tiêu Dương ngoảnh mặt sang hỏi:

- Sao vậy?

- Tôi rất hiểu tính cách của đồn trưởng Trương, từ trước đến giờ ông ấy chưa bao giờ làm việc theo tình cảm, tại sao lần này ông ấy lại để chúng ta vào?

Dư Ngọc Mai nhíu mày quay sang nhìn Tiêu Dương một lượt từ trên xuống dưới.

Tiêu Dương khẽ cười, nói:

- Có lẽ đồn trưởng Trương cho là bên trong còn có người phong tỏa ở các đoạn đường quan trọng vì vậy cho chúng ta vào cũng không sao.

Dư Ngọc Mai nghi hoặc nhìn Tiêu Dương sau đó đột nhiên cô dừng lại, nói:

- Không thể tiếp tục đi lên nữa.

Dư Ngọc Mai đưa tay lên chỉ về phía một con đường nhỏ:

- Đây chính là đường tắt dẫn lên Thiên Trì.

Con đường này khó đi hơn nhiều so với đường bậc thang đá nhưng chỉ là với Dư Ngọc Mai thôi.

Không biết từ lúc nào xung quanh bỗng trở nên mờ mịt, khí lạnh lan tràn khắp nơi. Hai người đi từ dưới lên nên không cảm thấy quá lạnh chỉ là con đường phía dưới càng lúc càng ghập ghềnh sỏi đá khiến tốc độ của Dư Ngọc Mai mỗi lúc một chậm hơn…

- A!

Đột nhiên Dư Ngọc Mai bị trẹo chân khẽ kêu lên một tiếng. Tiêu Dương nhanh tay đỡ lấy cô, hỏi:

- Chị Mai, chị không sao chứ?

- Tôi không sao.

Khuôn mặt Dư Ngọc Mai bỗng nhiên hồng lên, nói:

- Cậu….

Tiêu Dương nghi hoặc nhìn xuống tay mình chợt thấy chột dạ, ngay lập tức buông tay ra, ánh mắt có chút xấu hổ, nói:

- Xin lỗi chị.

Vừa rồi vì tình huống xảy ra quá đột ngột nên vị trí Tiêu Dương đặt tay vào chính là ngực của Dư Ngọc Mai, chỉ là vì lúc này cô mặc quần áo dày hơn bình thường nên lúc mới đầu Tiêu Dương đã không nhận ra.

Dư Ngọc Mai lắc đầu, ngẩng đầu quan sát ngã ba trước mặt sau đó lập tức chỉ sang bên phải:

- Đi bên này.

Thấy con đường phía trước càng lúc càng khó đi, Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi đưa tay ra, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên nói:

- Chị đưa tay đây tôi kéo chị đi.

Dư Ngọc Mai sửng sốt, một lát sau mới đưa tay ra nắm lấy tay Tiêu Dương.

Tiêu Dương nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, tiếp tục cất bước đi về phía trước…

Đột nhiên trước mắt hai người bỗng nhiên xuất hiện một thứ gì đó màu nâu bay vút thẳng lên trời, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

- Diều hâu sao?

Dư Ngọc Mai kinh ngạc, nói:

- Chúng ta còn cách nơi đó xa như vậy sao lại có thể xuất hiện diều hâu ở đây được nhỉ?

Tiêu Dương dừng bước nhìn phía trước, ánh mắt lập tức tối lại, không chút do dự lập tức kéo Dư Ngọc Mai xoay người, nói:

- Quay lại thôi!

Vù!

Lúc này, đằng sau hai người, gió lớn cuồn cuộn thổi tới!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)