Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 447: Dẫn đường (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người đứng bên ngoài bắt đầu nghị luận bàn tán xôn xao.

- Liêu Tiểu Báo bị bắt sao?

- Tôi…không phải là tôi hoa mắt đấy chứ?

- Người vừa mang cảnh sát đi vào trong đó không phải là Liêu Xương sao? Ông ta … ông ta đến là để bắt Liêu Tiểu Báo sao?

Những người vây xem đều không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn có người đưa tay lên dụi mắt, thế nhưng trước mắt họ thực sự là hình ảnh Liêu Tiểu Báo đang bị cảnh sát bắt đi.

- Rốt cuộc bên trong nhà nghỉ đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc này bên trong nhà nghỉ hết sức yên tĩnh.

Tiêu Dương đứng chắp tay ra sau lưng, Dư Ngọc Mai đứng phía sau hắn cũng là vẻ mặt khó tin nhìn hắn.

Liêu Xương bước tới nhỏ giọng nói:

- Vậy….cậu Tiêu…

- Mau mang người của ông đi đi đừng làm ảnh hưởng đến công việc làm ăn của nhà nghỉ.

Tiêu Dương trực tiếp khoát tay chặn lại lời nói của Liêu Xương.

- Có chuyện gì thì tối nay nói sau.

Liêu Xương cúi đầu, vẻ mặt thay đổi liên tục, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu sau đó vung tay lên, trầm giọng quát:

- Thu đội.

Một đám người hùng hùng hổ hổ lao đến, kết quả sau khi bắt Liêu Tiểu Báo về, tất cả đều có vẻ mặt xám xịt quay về.

Sau khi đoàn xe cảnh sát đã đi khỏi con phố đó, nhưng những người xung quanh vẫn có cảm giác như đang nằm mơ thậm chí còn cảm thấy giấc mơ này thật sự quá hoang đường.

Rồng mà không đánh lại được rắn.

Trong suy nghĩ của bọn họ thì chưa từng có một người nào dám đối đầu với nhà họ Liêu mà có thể sống yên ổn, huống hồ là tình huống lần này lại còn làm kinh động đến cả Liêu Xương.

Điều này có thể chứng minh chàng trai trong nha nghỉ kia chắc chắn có lai lịch không tầm thường, đến cả Liêu Xương mà còn phải tự tay đánh đứa con bảo bối của mình cũng không dám đắc tội với hắn.

Đám người vây xem bên ngoài nhà nghỉ đều dần dần giải tán, nhưng vẫn có không ít ánh mắt tò mò nhìn vào trong nhà nghỉ, tất cả đều âm thầm đoán xem thân phận của Tiêu Dương là gì.

Lúc này bên trong nhà nghỉ, Tiêu Dương khẽ phủi bụi trong tay, xoay người mang theo ánh mắt xin lỗi nói với Dư Ngọc Mai:

- Chị Mai, thật xin lỗi đã làm nhà nghỉ của chị loạn hết cả lên.

Lúc này Dư Ngọc Mai với hoảng hốt bình tĩnh trở lại, ánh mắt vẫn có chút ngây dại nhìn Tiêu Dương, khẽ lắc đầu nói:

- Phải là tôi nói lời xin lỗi mới đúng, chuyện này vốn không liên quan đến cậu. Với cả hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu.

- Cũng chỉ là tiện tay thôi mà.

Tiêu Dương xua tay, ánh mắt nhìn về một góc, lúc này cô bé Đồng Đồng đã chui ra ngoài, ánh mắt đen láy long lanh chớp chớp nhìn thẳng vào Tiêu Dương, sau đó chạy tới bên cạnh lôi kéo tay hắn, giọng nói trẻ con non nớt vang lên:

- Chú ơi, chú lợi hại thật đấy!

Tiêu Dương đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé, cười nói:

- Cái này không được coi là lợi hại, đánh đám gấu chó ỷ mạnh hiếp yếu đó là chuyện đương nhiên, chú chỉ là đánh chó thôi.

Dư Ngọc Mai nghe hắn nói vậy thì bật cười, nụ cười ấy khiến người ta có cảm giác như ngàn hoa nở rộ, ở cô toát lên một loại khí chất thành thục khiến người ta bị mê hoặc.

Đến Tiêu Dương cũng cảm thấy trong lòng có chút rung động, nhưng ngay sau đó hắn lại vội vã thu hồi lại cảm xúc của mình.

Hai mắt to tròn long lanh của cô bé Đồng Đồng vẫn không ngừng chớp chớp, mở miệng nói:

- Chú ơi, chú lợi hại như vậy, chú có thể làm bố của Đồng Đồng được không?

Phụt!

Cứ ai lợi hại là có thể làm bố của cháu sao?

Tiêu Dương suýt chút nữa đã bị cô bé con này đánh bại, hắn vội ho khan mấy tiếng sau đó khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ôn tồn nói:

- Trẻ con không được nói lung tung.

- Đồng Đồng.

Dư Ngọc Mai bước đến kéo Đồng Đồng qua một bên, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dương nói:

- Thật ngại quá…

Tiêu Dương mỉm cười lắc đầu.

Ở ngoài cửa nhà nghỉ có một người thanh niên có dáng vẻ thật thà chất phác cất bước đi vào.

Dư Ngọc Mai lên tiếng:

- Tiểu Kiệt, cậu tới rồi hả.

- Chào bà chủ.

Sau khi hai người chào hỏi xong, cậu thanh niên kia liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Dương những cũng không nói gì nhiều mà thản nhiên bước đến chỗ bàn quầy.

- Tiểu Kiệt là nhân viên tôi mới mời tới.

Sau khi Dư Ngọc Mai giới thiệu người thanh niên cho Tiêu Dương biết liền đưa tay ra kéo tay của Đồng Đông, một tay khác thì cầm lấy cặp sách của cô bé.

- Tôi phải đưa Đồng Đồng đi học đây.

Tiêu Dương gật đầu, nói:

- Tôi cũng đi ra ngoài một chút.

Ba người sau khi ra khỏi nhà nghỉ liền tự động tách ra.

Tiêu Dương một mình đi đến ngã tư đường, đi thêm một đoạn nữa thì đột nhiên có một chiếc xe Morden narry màu vàng trông hơi cũ chậm chạp dừng lại bên cạnh Tiêu Dương.

Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp trưởng thành của Dư Ngọc Mai lập tức xuất hiện.

Dư Ngọc Mai lên tiếng hỏi:

- Có phải cậu đang muốn tìm người dẫn đường lên Thiên Trì đúng không?

Tiêu Dương nghe cô hỏi vậy thì có chút sửng sốt nhưng sau đó cũng gật đầu thừa nhận.

- Nếu như cậu không ngại thì tôi sẽ dẫn đường cho cậu, mau lên xe đi.

Dư Ngọc Mai nhẹ nhàng cười, nói:

- Coi như là tôi báo đáp ân tình của cậu ngày hôm nay.

Cô bé Đồng Đồng ngồi trong xe giờ phút này đã hoàn toàn không còn địch ý với Tiêu Dương như lúc ban đầu nữa, cô bé tủm tỉm cười nói:

- Chú ơi, chú lên xe đi.

Tiêu Dương suy nghĩ một lát sau đó cũng không chần chừ thêm mà trực tiếp kéo cửa xe ra ngồi vào trong.

- Để tôi đưa Đồng Đồng đi học trước rồi sẽ đưa cậu đi.

Dư Ngọc Mai khởi động xe, Đồng Đồng năm nay sáu tuổi đang học ở trường mẫu giáo ở khu vực gần đó, sau khi Dư Ngọc Mai đưa cô bé vào lớp học liền quay lại xe.

Chiếc xe Morden narry màu vàng không nhanh không chậm lái về phía Thiên Sơn…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)