Nhà họ Liêu hoành hành ngang ngược khắp vùng ai cũng biết, đặc biệt là cái tính chỉ biết người nhà mình của Liêu Xương thì đã khét tiếng cả một vùng. Chính vì cái gọi là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh nên hành vi ngang ngược của Liêu Tiểu Báo phần lớn cũng là được thừa kế từ bố của gã.
Chính vì vậy khi Liêu Xương dẫn theo một nhóm cảnh sát đến vây quanh, mọi người xung quanh đều âm thầm lo lắng cho Tiêu Dương. Mặc dù Tiêu Dương có bản lĩnh hơn người nhưng dù có mạnh hơn nữa thì cũng làm sao đấu lại được với súng đạn của cảnh sát chứ?
Khi Liêu Xương quát một tiếng “Người đâu” khí thế ngút trời, dựng râu trợn mắt đã đủ nói rõ thái độ của lão ta rồi. Thế nhưng câu nói “đánh nó” tiếp theo lại khiến người ta như bị sét đánh giữa trời quang.
Bởi vì người mà Liêu Xương chỉ vào lại chính là Liêu Tiểu Báo.
Lúc này mọi người đều trợn mắt nhìn, đám cảnh sát cũng vô cùng hoang mang nhìn Liêu Xương…
- Đánh….cậu ấy sao ạ?
Mặc dù Tiêu Dương với Liêu Tiểu Báo đứng gần nhau nhưng ngón tay của Liêu Xương chỉ như vậy hình như hơi lệch quá thì phải. Ai lại có thể tin được chuyện Liêu Xương hạ lệnh cho người đánh Liêu Tiểu Báo chứ.
Một tên cảnh sát muốn hỏi rõ hơn liền lên tiếng:
- Đồn trưởng Liêu…
- Câm miệng!
Liêu Xương đã sợ đến tái mặt rồi, ngón tay chỉ thẳng vào Liêu Tiểu Báo, nổi khùng quát lên:
- Tôi nói mấy người không nghe thấy sao? Mau bắt tên khốn biết luật còn phạm luật này về đồn cho tôi!
Tất cả mọi người đều khó hiểu quay sang nhìn nhau ….
- Bố, bố bị làm sao vậy?
Liêu Tiểu Báo bước lên trước, ánh mắt khó hiểu nhìn bố mình sau đó hung hăng quay đầu trừng mắt lườm Tiêu Dương lúc này đã cất quyển sổ chứng nhận đi rồi.
Khoảnh khắc Tiêu Dương lấy quyển sổ chứng nhận ra cũng chỉ có mình Liêu Xương nhìn thấy, những người khác đều không chú ý hoặc cũng có thể là có chú ý thấy nhưng cũng nhận ra quyền sổ đó có ý nghĩa gì.
- Bố, chính là thằng này xen vào chuyện của con, thậm chí nó còn khiêu khích nhà họ Liêu chúng ta…
Ba!!
Một cái tát trời giáng vang dội rơi vào khuôn mặt đầy thịt của Liêu Tiểu Báo, cảm giác nóng rát ở má lan ra khắp cơ thể, Liêu Tiểu Báo lảo đảo lùi về sau mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững. Ánh mắt không dám tin nhìn Liêu Xương, giọng nói cũng run lên:
- Bố…bố…bố đánh con?
- Tao thật muốn đánh chết cái thằng nghiệt tử mày!
Hiểu con không ai bằng bố!
Những việc làm ngang ngược của Liêu Tiểu Báo đương nhiên đều không thể dấu diếm được Liêu Xương, nhưng chỉ vì gã là thằng con duy nhất của lão nên Liêu Xương luôn nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Đừng nói là chính mình đánh con, cho dù bình thường Liêu Tiểu Báo mất một sợi tóc cũng đủ khiến Liêu Xương nổi trận lôi đình.
Điều khiến mọi người đều không ngờ tới chính là hôm nay Liêu Xương dẫn theo một đoàn người hùng hổ lao vào trong nhà nghỉ nhưng lại không phải là để báo thù cho Liêu Tiểu Báo mà ngược lại còn lớn tiếng quát mắng thậm chí còn ra tay đánh Liêu Tiểu Báo.
Thật khó hiểu!
Liêu Tiểu Báo cũng không hiểu đang có chuyện gì xảy ra chỉ biết đứng ngây như phỗng…
Lúc này Tiêu Dương đứng ở một bên lạnh lùng nhìn một màn khổ nhục kế của bố con Liêu Xương, hắn khẽ phất tay, lạnh nhạt hỏi:
- Ông là đồn trưởng đồn cảnh sát vùng này đúng không?
- Đúng, đúng.
Liêu Xương vội vã bước lên, mặt cười tươi rói, hỏi:
- Không biết…phải xưng hô với cậu thế nào?
Thái độ cung kính, cách nói chuyện thận trọng của Liêu Xương khiến mọi người há hốc, ánh mắt đều dồn vào Tiêu Dương, tất cả đều cảm thấy hết sức kinh dị nhưng đồng thời cũng mơ hồ đoán ra thái độ thay đổi ba trăm sáu mươi độ này Liêu Xương có lẽ chính là vì chàng trai thần bí này.
Chẳng lẽ chàng trai này có thân phận vô cùng đặc biệt?
Mọi người đều âm thầm đoán…
Tiêu Dương lạnh nhạt mở miệng đáp lại:
- Tôi họ Tiêu.
- Bố…
Liêu Tiểu Báo vẫn không biết thời cuộc, giận dỗi nói:
- Chính là tên Tiêu Dương này đã đánh bọn thành ra như vậy…
- Câm mồm!
Liêu Xương lại tát thêm phát nữa, hai bên mặt thịt của Liêu Tiểu Báo giờ đã xưng đều nhau, gã lảo đảo mấy bước, nếu như không phải bên có hai cảnh sát đỡ lấy thì chắc đã ngã sấp mặt rồi.
- Cậu Tiêu…
Liêu Xương cười giả lả nhìn Tiêu Dương, nói:
- Cậu đại giá tới trấn nhỏ chúng tôi sao lại không thông báo trước một tiếng chứ?
Tiêu Dương nhếch mày, hỏi:
- Phải báo cáo cho ông biết sao?
- Không, không!
Liêu Xương sợ hãi lắc đầu, vội nói:
- Ý của tôi là cậu thông báo trước với tôi một tiếng để tôi có thể tiếp đãi cậu chu đáo hơn.
- Không cần đâu, tôi nhận không nổi.
Tiêu Dương khoát tay, giọng điệu bình tĩnh, hai người nói chuyện với nhau âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
- Đồn trưởng Liêu, ông cũng không cần thiết phải dùng khổ nhục kế trước mặt tôi làm gì.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên lạnh lùng cười, nói:
- Những chuyện mà đứa con bảo bối của ông đã làm tôi đều nắm được không ít. Tối nay tôi sẽ tới đồn cảnh sát một chuyến. Nhớ lấy, đến lúc đó nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý.
- Cậu Tiêu….
Sắc mặt Liêu Xương lập tức thay đổi, ánh mắt lộ rõ khó xử, lão ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương thấy vẻ mặt hắn hết sức bình tĩnh nghiêm túc dường như không giống như đang nói đùa, khuôn mặt già nua của lão lập tức co quắp, ánh mắt lia sang chỗ Liêu Tiểu Báo, cơn giận bốc lên, mở miệng quát lớn:
- Người đâu! Mắt bắt giam Liêu Tiểu Báo lại cho tôi!
Lời của lão ta vừa dứt, đám cảnh sát ngu ngơ nhìn nhau.
Liêu Xương tức giận gào lên:
- Tất cả đều điếc hết rồi sao?
Mấy tên cảnh sát đứng cạnh Liêu Tiểu Báo run lên vội vã lôi còng số tám ra còng tay Liêu Tiểu Báo lại.
- Bố! Bố làm cái gì vậy?
Liêu Tiểu Báo vùng vẫy mấy cái, khó tin nhìn Liêu Xương, gã thật sự không hiểu bố gã làm thế này là có ý gì.
- Bố….bố điên rồi sao?
Nghe thấy vậy, Liêu Xương tức đến đỏ bừng măt mũi, phẫn nộ vung tay lên quát:
- Mau dẫn đi!
Một vài tên cảnh sát dẫn Liêu Tiểu Báo ra khỏi nhà nghỉ….