Liêu Lợn Mập!
Liêu Tiểu Báo vốn có thân hình béo như lợn, giờ lại bị Tiêu Dương dùng cái tên để châm chọc lại càng thêm nhục nhã hơn. Nhất là khi Tiêu Dương lại chỉ đánh vào mặt khiến mặt gã giờ tím như gan lợn…
- Liêu thiếu gia!
- Thiếu gia!
Đám đàn em sợ hãi vội chạy tới, mấy người hợp lực mới nâng được cơ thể phốp pháp của Liêu Tiểu Báo dậy, tất cả đều hết sức hoảng loạn. Một trong số đó có một người đưa tay ấn lên huyệt nhân trung của Liêu Tiểu Báo, một lúc sau Liêu Tiểu Báo mới từ từ tỉnh lại.
Hai mắt gã giờ chỉ còn như một sợi chỉ, thông qua khe mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, miệng mở ra làm động đến vết thương trên khuôn mặt núc ních toàn thịt, gã bị đau liền tru lên như sắp chết, ngón tay run rẩy chỉ vào phía trước, mấp máy môi nói:
- Đánh….đánh chết…thằng khốn này cho…bản thiếu gia!
Nghe vậy Dư Ngọc Mai lập tức tái mặt, không ngừng nháy mắt ra dấu cho Tiêu Dương, muốn hắn chạy trốn bằng đường cửa sau. Thế nhưng Tiêu Dương vẫn bình thản như không, nhẹ nhàng bước lên trước trực tiếp vung tay đấm vào một tên áo đen đàn em của tên Liêu Tiểu Báo.
Bịch!
Tên kia hoàn toàn không có cơ hội chống cự, ngã lăn ra đất.
Ánh mắt lạnh lùng phóng ra bốn phía.
- Lên!
- Đập chết hắn!
Trong đại sảnh tầng một chật chội, vô số khuôn mặt dữ tợn đang ầm ầm lao lên, thậm chí còn có tên vác ghế lên nắm vào người Tiêu Dương.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
- Cẩn thận!
Thấy Tiêu Dương gần như sắp bị đám người lao vào xâu xé, Dư Ngọc Mai sợ hãi hét lên, đầu mày nhíu chặt, trên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Chuyện này vốn không liên quan đến cậu ấy, nhưng giờ phút này người gánh chịu tai họa lại chỉ có một mình cậu ấy.
Dư Ngọc Mai nắm chặt lấy thanh ngang của một chiếc ghế, vào lúc này cô ngoài việc chỉ biết đứng lo lắng ra thì chẳng thể làm gì để giúp cho Tiêu Dương. Cô chỉ có thể thầm cầu nguyện cho hắn có thể bình an vô sự.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng đánh đấm liên tục vang lên trong đại sảnh nhả nghỉ.
Tiêu Dương nâng tay túm lấy một tên sau đó giơ chân tàn nhẫn đạp một cú khiến cả người tên đó bay thẳng ra tận cửa ra vào, đồng thời đập người vào tên đang chuẩn bị lao lên.
Phù!
Một chiếc ghế nặng nề vút gió đập về phía gáy Tiêu Dương.
Víu!
Tiêu Dương tung cước đạp bay một tên trong nháy mắt, trước ánh mắt khó tin của mọi người hắn xoay người, chân tựa như đòn sắt vun vút xé gió nhanh như chớp đạp mạnh vào ngực tên vác ghế định đập hắn. Bịch một phát, tiếng hét thảm thiết vang lên, trong nháy mắt cái ghế rơi khỏi tay còn tên kia thì bị đá bay dán người vào tường.
Tiêu Dương đưa tay ra nắm được chiếc ghế, cơ thể nhanh như chớp xoay tròn sau đó tiêu sái ngồi xuống chiếc ghế, hơn thế nữa hắn còn bắt chéo hai chân vô cùng thoải mái, ánh mắt ẩn chứa ý cười nhìn quanh một lượt, những người còn lại thấy hắn như vậy thì do dự không dám xông lên.
Lúc này, những người vây xem bên ngoài ánh mắt đồng loạt sáng lên, trong lòng điên cuồng gào thét.
- Wao!
Một người đàn ông nước ngoài đứng bên ngoài không nhịn được hô lên, giọng nói khàn khàn đầy kinh ngạc:
- Là công phu Viêm Hoàng?
Những chiêu thức mà Tiêu Dương sử dụng cũng không phải là quá phức tạp, những chiêu này đám người tạp kỹ diễn xiếc bên đường cũng có thể làm được. Chỉ có điều trong nháy mắt kết hợp ăn khớp giữa sức lực và quyền cước lại ẩn chứa kỹ xảo tinh diệu, điều này mới khiến người ta khiếp sợ tột độ.
Bên trong, Dư Ngọc Mai nhìn vào chàng trai anh tuấn đang thản nhiên ngồi trên ghế kia, ánh mắt lóe lên, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn.
- Khốn kiếp!
Đôi mắt Liêu Tiểu Báo tràn ngập lửa giận, cố nén đau đớn trên mặt mở miệng mắng Tiêu Dương, ánh mắt gã hung tợn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, nghiến răng nói:
- Bản thiếu gia muốn xem nắm đấm của mày có thể cứng được đến đâu! Mau lấy vũ khí ra đây!
Tiếng của gã vừa dứt, lập tức xuất hiện những tên mặc áo đen từ ngoài cửa lần lượt vọt vào trong nhà nghỉ. Soạt soạt soạt, một loạt ánh sáng từ những cây mã tấu lóe lên, mũi đao nhọn không chút kiêng kị chỉ thẳng vào Tiêu Dương.
Sát khí đằng đằng!
- Xem ra trong mắt các người, pháp luật chẳng qua chỉ là những quy tắc bỏ không.
Ánh mắt rét lạnh của Tiêu Dương liếc nhìn xung quanh, trước mặt bao nhiêu người như thế này mà cũng dám động đến mã tấu, có thể thấy người nhà họ Liêu hoành hành ngang ngược đến mức nào.
Liêu Tiểu Báo nhe răng cười, đáp trả:
- Lời nói của bản thiếu gia chính là pháp luật.
Những người bên ngoài khi nhìn thấy ánh đao lóe lên thì cũng lập tức câm như hến theo bản năng lùi ra sau, ai cũng sợ tai họa sẽ liên lụy đến bản thân, đồng thời cũng có người cảm thấy lo lắng thay cho Tiêu Dương.
Dư Ngọc Mai sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, hai tay run rẩy, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cô cắn chặt môi dưới, trong mắt hoàn toàn là sự tuyệt vọng. Đồng thời âm thầm khẽ vuốt đầu Đồng Đồng đang ẩn núp ở bên dưới, cô lúc này rất sợ Đồng Đồng sẽ đột nhiên xông ra…
Khi nhìn thấy mười mấy người tay cầm mã tấu bao vây xung quanh Tiêu Dương, trong lòng Liêu Tiểu Báo âm thầm thở phào một hơi, trên mặt khôi phục sự kiêu căng vốn có, nhe răng cười lớn, cơ thể nặng nề lảo đảo đứng lên, nói:
- Đồ chó chết! Dám chĩa mũi vào chuyện của bản thiếu gia à!
Liêu Tiểu Báo cười nham nhở, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Tiêu Dương, thách thức nói:
- Mày có tin không, hôm nay bản thiếu gia sẽ băm mày thành thịt vụn ngay tại đây!
Tiêu Dương vẫn bình thản ngồi trên ghế, ánh mắt liếc qua Liêu Tiểu Báo, chán nản nói:
- Xem ra, anh đúng là đã hết thuốc chữa thật rồi.
Liêu Tiểu Báo ngẩn người, sau đó bỗng phá lên cười, khinh thường nói:
- Đúng là một thằng không có não không biết thời cuộc!
Tiêu Dương bĩnh tĩnh đáp trả:
- Trong mắt những thằng không có não thì mọi người ai cũng là người không có não hết.