Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 442: Đánh chó đánh luôn cả chủ! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trinh tiết!

Nháy mắt đó tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt nhìn.

Không ai ngờ được Tiêu Dương lại có thể ngang nhiên “cướp đi trinh tiết” của Liêu Cao Nguyên ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy. Ánh mắt tất cả dồn vào cây gậy cắm sau mông Liêu Cao Nguyên không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.

Một phát này e rằng trong mấy ngày tới Liêu Cao Nguyên có lẽ không thể xuống nổi giường.

Cơn đau xông thẳng vào tim khiến Liêu Cao Nguyên thảm thiết kêu gào, những người đứng hóng chuyện có không ít người cảm thấy hả hê, có thể thấy bọn Liêu Cao Nguyên đều không được những người ở vùng này chào đón.

Cùng với tiết hét thảm thiết cơ thể Liêu Cao Nguyên không ngừng run lên, dưới sàn nhà đã có mấy giọt máu chảy xuống.

- Chậc chậc…

Tiêu Dương tựa như phát hiện ra châu lục mới, ánh mắt phóng thẳng về phía hạ thân của Liêu Cao Nguyên, miệng còn thở dài lẩm bẩm:

- Thật sự không ngờ thì ra anh vẫn còn trinh!

Phụt!

Liêu Cao Nguyên thật sự không thể chịu nổi sự sỉ nhục này, trước nay y vẫn luôn kiêu ngạo ngẩng cao đầu quát tháo người khác, chưa bao giờ phải chịu nỗi đau bị gậy trúc đâm vào mông, đã vậy còn làm trò cười trước mặt bao nhiêu người như thế này.

Đột nhiên hai mắt y đột nhiên tối sầm, ngất xỉu tại chỗ.

Tiêu Dương vỗ vỗ phủi hết bụi trong tay, nâng mắt nhìn một lượt ba tên đàn em của Liêu Cao Nguyên đang lồm cồm bò dậy, vẫy tay, lạnh giọng nói:

- Cút cho xa vào!

Ba tên đàn em chợt thấy lạnh cả sống lưng, liếc mắt nhìn nhau sau đó vội vã chạy tới nâng tên Liêu Cao Nguyên đã hôn mê kia lên rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi nhà nghỉ…

Khi đám người đó biến mất trước mắt mọi người, đám đông xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô tán dương.

- Đánh hay lắm!

- Thật hả lòng hả dạ! Không ngờ bọn chúng cũng có ngày hôm nay.

- Thế nhưng nhà họ Liêu nhất định sẽ đến trả thù! Chàng trai này, cả bà chủ Dư nữa, mọi người mau chạy trốn đi.

Ở ngoài cửa cũng có không ít người lên tiếng nhắc nhở.

Bên trong nhà nghỉ, cô bé Đồng Đồng nắm lấy tay Dư Ngọc Mai, ánh mắt long lanh tràn đầy sùng bái nhìn Tiêu Dương:

- Chú lợi hại thật, đến cả gấu chó cũng đã bị chú đánh cho chạy mất rồi.

Tiêu Dương mỉm cười nhìn cô bé.

Vẻ mặt Dư Ngọc Mai lúc này hết sức nghiêm túc, có chút lo lắng nhìn Tiêu Dương, nói:

- Hôm nay tên họ Liêu đó bị đánh nhất định sẽ quay lại đây trả thù…Tiêu Dương, cậu mau rời khỏi đây đi.

Dư Ngọc Mai đã từng xem chứng minh thư của Tiêu Dương nên đương nhiên cũng biết tên của hắn.

Tiêu Dương khoát tay, bình thản nói:

- Tôi đi cũng được nhưng còn hai mẹ con chị thì sao?

- Tôi tin trên đời này còn có pháp luật.

Dư Ngọc Mai cắn môi, nhỏ giọng nói:

- Tôi không tin bọn họ có thể áp đảo luật pháp.

- Áp đảo luật pháp đương nhiên là không thể.

Tiêu Dương nghiêm giọng nói:

- Nhưng pháp luật lại chỉ có thể áp dụng sau khi đối phương vi phạm, đến khi đó thì kết quả đã không thể cứu vãn được nữa. Chị Mai, chị đừng khuyên tôi rời khỏi đây nữa, nếu như tôi đã gây ra chuyện này thì một mình tôi sẽ giải quyết đến cùng! Tôi muốn xem cái tên họ Liêu đó có thể làm được trò trống gì.

- Chuyện này….

Dư Ngọc Mai càng lo lắng hơn, cố khuyên:

- Tiêu Dương, cậu không biết ở trấn này nhà họ Liêu có thể lực thế nào đâu. Vừa rồi cậu cũng nghe thấy rồi đấy, hiện nay đồn trưởng đồn cảnh sát chính là Liêu lão gia, Liêu gia bang, thế lực hắc đạo lớn nhất trấn này cũng là của bọn họ.

Tiêu Dương lạnh giọng mở miệng:

- Khống chế cả hắc đạo lẫn bạch đạo, thảo nào lại hống hách như vậy!

- Trong trấn truyền nhau một câu nói rằng: Thà đắc tội với quan huyện cũng không dám đắc tội với nhà họ Liêu. Ở trấn này, nhà bọn họ một tay che trời, từ trước tới nay chưa một ai có thể trị được bọn họ.

Dư Ngọc Mai nhíu mày, nói tiếp:

- Trước đây còn đỡ, còn có Trang đồn trưởng giúp đỡ bảo vệ, giờ ông ấy đã bị cách chức, như vậy từ giờ trở đi nơi này sẽ trở thành nơi nhà họ Liêu muốn làm gì thì làm.

- Chẳng lẽ không có ai đi tố cáo nhà họ Liêu sao?

Dư Ngọc Mai thở dài, nói:

- Ai dám chọc vào đám người đó chứ? Có câu núi cao hoàng đế xa, những chuyện mà nhà họ Liêu làm không thể truyền tới tai các lãnh đạo bên trên được, đã thế còn nghe nói nhà họ Liêu có hậu thuẫn chống lưng. Vì vậy cho dù có người dám đi tố cáo thì cũng sẽ bị nhà họ Liêu giết người diệt khẩu trước rồi.

- Giờ đã là thời kỳ pháp trị rồi, sao có thể để nhà họ Liêu hoành hành ngang ngược như vậy?

Tiêu Dương lạnh lùng nheo mắt, nhếch miệng nói:

- Ngày tháng của nhà họ Liêu đã đến lúc nên kết thúc rồi.

Dư Ngọc Mai nhíu chặt đầu mày, cô hoàn toàn không để trong lòng những lời này của Tiêu Dương. Có rất nhiều người cũng đều hận nhà họ Liêu không thể biến mất ngay tức khắc, nhưng trên thực tế nhà họ Liêu vẫn hoành hành ngang ngược mà chẳng ai có thể làm gì.

- Đồng Đồng, mau ăn sáng đi con, ăn xong mẹ sẽ đưa con đến lớp.

Dư Ngọc Mai dỗ con gái đi ăn sau đó quay sang nghiêm túc nói với Tiêu Dương:

- Tiêu Dương à, hai đấm không địch lại được bốn tay, cậu hãy nghe lời chị, mau rời khỏi đây đi.

Tiêu Dương lắc đầu xua tay, hắn lấy điện thoại trong túi ra, ngoảnh mặt sang nhìn Dư Ngọc Mai, hỏi:

- Số điện thoại của đồn cảnh sát là bao nhiêu?

- Đồn cảnh sát?

Dư Ngọc Mai có chút bất đắc dĩ, nói:

- Tiêu Dương à, chuyện này không phải chỉ cần báo cảnh sát là có thể giải quyết, trong đó gần như toàn bộ đều là người nhà họ Liêu…

Dư Ngọ Mai thật sự không hiểu ý nghĩ của Tiêu Dương, gọi điện báo cảnh sát có khác nào tự đẩy mình vào hố lửa của nhà họ Liêu chứ?

- Tôi báo cảnh sát không phải là để cảnh sát đến đây giải quyết vấn đề.

Tiêu Dương bình tĩnh nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)