Tiêu Dương cười lớn nhìn cô bé, nói:
- Đánh chó là nhiêm vụ của chú, cái này không tính là lợi hại đâu nhóc.
Đồng Đồng cái hiểu cái không gật đầu, ánh mắt lại nhìn sang Liêu Cao Nguyên lúc này đang bám vào tường để bò dậy, như hiểu ra chân lý, giọng nói non nớt cất lên:
- Thì ra tên khổng lồ đó là chó. Mẹ, có phải đó là gấu chó không?
Cô bé tò mò ngẩng đầu lên hỏi mẹ.
Dư Ngọc Mai nhẹ nhàng vuốt đầu con gái, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tiêu Dương, nói:
- Chàng trai trẻ, cậu đã chọc phải tổ kiến lửa rồi đấy, mau rời khỏi nơi này đi.
Tiêu Dương có chút cảm động nhìn Dư Ngọc Mai, mặc dù hắn không biết tình huống cụ thể thế nào nhưng vừa rồi nghe những lời tên Liêu Cao Nguyên nói thì Tiêu Dương cũng đã nắm được phần nào câu chuyện. Rõ ràng hiện tại tình cảnh của Dư Ngọc Mai rất thảm, vậy mà vào lúc này cô vẫn có thể nghĩ cho người khác.
Có nhiều lúc chỉ cần một chi tiết rất nhỏ thôi cũng đủ để nói lên bản chất của một con người.
Tiêu Dương mỉm cười đáp lại:
- Chị Mai, chỉ là đánh một con chó thôi mà, không sao đâu.
Dư Ngọc Mai lo lắng còn chưa kịp lên tiếng thì lúc này Liêu Cao Nguyên đã đứng dậy, sắc mặt dữ tợn quơ tay cầm lấy một cái chổi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, mở miệng mắng:
- Đồ trai bao kia, nếu mày đã thích xen vào chuyện của người khác như vậy, thế thì hôm nay ông đây sẽ xử lý luôn cả mày.
- Tên họ Liêu kia…
Dư Ngọc Mai còn chưa kịp nói gì thì Liêu Cao Nguyên đã lớn tiếng quát:
- ****, câm mồm!
Ánh mắt Tiêu Dương chợt lạnh như băng liếc Liễu Cao Nguyên một cái, mở miệng nói:
- Mõm chó không thể khạc được ra vàng.
- Hừ!
Liêu Cao Nguyên cầm chổi bước đến, khuôn mặt đầy ngoan độc, rít lên:
- Hôm nay ông đây sẽ đập chết đôi gian phu dâm phụ chúng mày.
Lúc này ở trước cửa nhà nghỉ có không ít người đứng vây xem, chỉ là bọn họ đều kiêng kị thân phận của Liêu Cao Nguyên nên không một ai dám đứng ra khuyên can. Ngoại trừ những người muốn xem kịch hay ra thì hầu hết mọi người đều căm phẫn nhìn chằm chằm Liêu Cao Nguyên.
Bọn họ đều là giận mà không dám nói.
- Há mồm ngậm miệng đều là từ ngữ bẩn thỉu.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Liêu Cao Nguyên, nói:
- Chẳng lẽ anh không biết rằng sự trong sạch và trinh tiết của một người phụ nữ là không thể tùy tiện làm ô uế sao?
Vào lúc này, lại có thêm ba người chạy vào đứng chặn ở cửa nhằm chặn đường lui của Tiêu Dương.
Dư Ngọc Mai lúc này mặt cắt không còn giọt máu.
Còn Liêu Cao Nguyên thì đã bình tĩnh hơn, y cười gằn nói:
- Trinh tiết ư? Trinh tiết đáng giá bao nhiêu tiền?
Một tên đứng ở cửa cười lớn, hô ứng đáp lời:
- Anh Cao Nguyên, không phải tối qua anh bỏ ra tám trăm để chơi một em xử nữ hay sao?
- Đúng đúng.
Liêu Cao Nguyên cười khằng khặc, tựa như đang nhớ lại cảm giác đó, nhưng sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Dư Ngọc Mai, cười dâm đãng nói:
- Nhưng mà so ra thì anh đây lại thích chơi với loại phụ nữ thành thục hơn.
Đám người đó không thèm nể nang gì mà cười sằng sặc.
Tiêu Dương nhíu mày, hắn không ngờ tới đám người này lại kiêu ngạo đến vậy. Mở mồm ra toàn là những câu nói bẩn thỉu, hắn thật sự không nghe thêm được nữa. Hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo lia về phía Liêu Cao Nguyên, nhếch mép nói:
- Tôi rất muốn xem thử trong mắt của anh rốt cuộc trinh tiết rẻ mạt đến mức nào.
Liêu Cao Nguyên nghe Tiêu Dương nói vậy thì sửng sốt không hiểu hắn nói vậy có ý gì.
Bụp!
Còn chưa kịp suy nghĩ thì Tiêu Dương đã đứng trước mặt y…
Vù!
Liêu Cao Nguyên theo bản năng vung cây chổi trong tay lên nhưng cán chổi vừa mới vung lên thì cánh tay đã bị một lực rất mạnh đánh vào khiến cả cánh tay y tê rần, ngay sau đó Tiêu Dương lại lẫn nữa vung tay đấm một quyền vào cổ tay y.
Liêu Cao Nguyên hét lên, cây chổi trong tay rơi ra.
Tiêu Dương quơ tay bắt lấy cán chổi sau đó trực tiếp vụt mạnh vào hông Liêu Cao Nguyên rồi hất y lên, cơ thể y bay lên không trung qua đầu Tiêu Dương rồi rơi tự do cắm mặt xuống sàn nhà.
Bịch!
Đau đớn kịch liệt khiến Liễu Cao Nguyên lăn lộn kêu la thảm thiết.
- Anh Cao Nguyên!
Ba tên đứng chặn cửa kinh hãi lao lên.
Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Dư Ngọc Mai lúc này mặt mũi đã tát nhợt, nói:
- Che mắt con bé lại.
Bụp!
Sau khi Dư Ngọc Mai che hai mắt Đồng Đồng lại, Tiêu Dương vung mạnh cây chổi trong tay lên, cán chổi tựa như cuồng phong vun vút bay đi trực tiếp đánh vào ba tên đang lao tới.
Bụp! Bụp! Bụp!
Ba tiếng bụp vang lên, cả ba tên kia đồng thời hét lên ngã lăn ra đất, còn cây chổi lúc này đã hoàn toàn nát bét.
Rẹt!
Tiêu Dương trực tiếp bẻ đôi cán chổi, cúi đầu mỉm cười đầy tà ác, nói chuyện với Liêu Cao Nguyên:
- Nếu như anh đã nói trinh tiết không đáng tiền vậy có thể giao trinh tiết của anh cho tôi chứ?
Nghe vậy, Liêu Cao Nguyên đang nằm trên đất bỗng nhiên thấy cả người lạnh toát, toàn thân run lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Dương. Y không ngờ Tiêu Dương lại có bản lĩnh như vậy, lúc này mới biết sợ hãi tru lên như lợn bị chọc tiết, lăn lộn bò trườn về phía cửa…
- Muốn chạy sao?
Tiêu Dương khẽ nhếch mép, vung cán chổi trong tay lên ném mạnh về phía Liêu Cao Nguyên.
Vù!
Tiếng xé gió vút lên.
Cán chổi không sai không lệch phóng thẳng vào giữa mông Liêu Cao Nguyên, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng quần bị rách, cán chổi trực tiếp cắm vào…
Tiếng hét thảm thiết vang vọng.
Tiêu Dương khẽ than nhẹ:
- À ngại quá, lúc nãy tôi nói nhầm, phải là anh có thể giao trinh tiết của anh cho cây gậy trong tôi được không mới đúng!