Bà chủ mở cửa phòng sau đó vào phòng bật đèn, rồi bất chợt quay sang cười nói:
- Chàng trai trẻ, nếu như có chuyện gì thì có thể dùng điện thoại bàn gọi xuống quầy cho tôi. À còn nữa, cậu có thể gọi tôi là chị Mai.
Tiêu Dương gật đầu, đợi bà chủ rời khỏi phòng, hắn mới đặt chiếc túi trong tay xuống, nhấc chân bước đến bên cửa sổ đưa tay đẩy cánh cửa ra, lập tức có một cơn gió thổi ùa vào. Phòng Tiêu Dương thuê nằm ở tầng hai, phóng mắt nhìn ra ngã tư đường lạnh lẽo không một bóng người, nhìn ra xa mơ hồ có thể thấy một dãy núi lớn nối liền nhau chạy dài….
- Thiên Sơn!
Trong mắt Tiêu Dương bỗng xuất hiện tia sáng khác thường, lạnh nhạt lẩm bẩm:
- Hy vọng tất cả đều thuận lợi.
Trong đầu lại chợt nhớ đến những lời bà chủ mới nói lúc nãy, đôi mắt hắn ánh lên tia sáng lạnh lẽo:
- Mất tích ở khu vực gần Thiên Trì….chẳng lẽ bọn họ thật sự…đã tìm được cỏ Huyết Hãn…
Cỏ Huyết Hãn chính là mục tiêu của chuyến đi lần này của Tiêu Dương.
Để điều trị đôi chân của Quân Thiết Anh ngoại trừ bảy loại thuốc kia thì vẫn cần phải có một vị thuốc dẫn và nó cũng chính là vị thuốc quan trọng nhất. Đó chính là cỏ Huyết Hãn cả người lẫn vật đều không thể đến gần mọc ở Thiên Trì của Thiên Sơn trong truyền thuyết. Nếu như con người tới gần ngay lập tức máu sẽ tuôn ra không ngừng, thậm chí còn có thể mất mạng!
Vì đôi chân của Đại tiểu thư, bất luận thế nào cũng phải tìm được cỏ Huyết Hãn!
Tiêu Dương đóng cửa sổ lại, đi vào phòng tắm tắm rửa sau đó mặc lại bộ quần áo cũ rồi đi ngủ.
Hôm sau, đang lúc Tiêu Dương mở màng ngủ thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài.
- Có chuyện gì vậy nhỉ?
Tiêu Dương mở mắt rời giường đi ra mở cửa sổ. Lúc này những người đi đường đều đứng tách sang hai bên, có mấy chiếc xe cảnh sát gầm rú phóng đi, theo sau là xe cứu thương của bệnh viện, sau khi những chiếc xe đó đi qua lập tức những người xung quanh đều lên tiếng bàn tán nghị luận…
- Nghe nói lại có người chết nữa rồi.
- Kinh khủng quá, nghe nói là ở bên cạnh Thiên Trì có người chết vì mất quá nhiều máu, thế nhưng đáng sợ ở chỗ trên người hoàn toàn không có một vết thương nào.
- Thật quỷ dị.
Tiêu Dương đứng bên cửa sổ nghe bọn họ nói một lúc thì quay người đi rửa mặt sau đó mở cửa đi xuống bên dưới.
- Chị Mai, chào buổi sáng.
Tiêu Dương liếc mắt nhìn thấy bà chủ đang ăn sáng liền mỉm cười đi qua, mở miệng hỏi:
- Chị Mai, nhà nghỉ của chị không tuyển thêm nhân viên sao?
- Có chứ.
Bà chủ buông bát cháo nóng trong tay xuống, khẽ vuốt mí mắt mệt mỏi của mình sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi cười nói:
- Nếu không tuyển thì làm sao tôi chống đỡ được, chắc khoảng nửa tiếng nữa là cậu ấy tới đó.
- Ồ.
Tiêu Dương gật đầu sau đó ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, tò mò dò hỏi:
- Bên ngoài có chuyện gì vậy chị?
- Thì là con sóng trước chưa hết đã xuất hiện con sóng sau đó.
Bà chủ nhíu mày, nói:
- Thật không biết gần đây Thiên Sơn này làm sao nữa, hết chuyện này đến chuyện khác. Nghe nói sáng sớm hôm nay, có một người yêu thích leo núi đã lén lút vượt qua phong tỏa của cảnh sát leo đến Thiên Trì, kết quả là phát hiện có một người chết do mất quá nhiều máu thi thể nằm bên cạnh Thiên Trì, người đó sợ quá vội vã chạy xuống báo cảnh sát.
Tiêu Dương nhíu mày hỏi lại:
- Mất quá nhiều máu ư?
- Hiện tại bên ngoài mọi người đều nói như vậy, thậm chí còn có người nói là do Vương Mẫu nương nương trách phạt con người đã xâm phạm đến “Dao Trì”, cũng có người nói trên Thiên Sơn xuất hiện quát vật hút máu người….
Tiêu Dương nghe vậy trầm tư một lát sau đó lại hỏi:
- Chị Mai, chị có biết ở quanh đấy có ai biết đường tắt dẫn lên Thiên Trì không?
- Ở đây hầu hết chúng tôi đều biết.
Chị Mai thấy Tiêu Dương hỏi như vậy thì kinh hãi thốt lên:
- Chàng trai trẻ, chẳng lẽ cậu định…
Tiêu Dương cũng không phủ nhận mà gật đầu, cười nói:
- Cho dù có quái vật thì tôi nghĩ chắc cũng không thể chạy ra lúc thanh thiên bạch nhật như vậy được. Mục đích chuyến đi lần này của tôi chính là Thiên Trì, vì vậy đương nhiên không thể bỏ cuộc giữa đường được.
- Chàng trai trẻ, không biết cách nói nào là thật nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hiện tại Thiên Trì thực sự ẩn chứa nguy hiểm chết người. Tôi khuyên cậu tốt nhất là không nên tới gần khu vực đó.
Chị Mai khuyên nhủ:
- Chờ cảnh sát phá xong vụ án này rồi lên cũng không muộn mà. Không nên lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, hơn nữa….
Chị Mai dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Hiện giờ bên ngoài mọi người đều truyền tai nhau về chuyện này vì vậy phỏng chừng sẽ không có ai dám mạo hiểm leo lên Thiên Trì nữa đâu. (ý chị ấy là vì không có ai dám leo lên nên nếu Tiêu Dương có chết ở trên đấy thì cũng không ai phát hiện)
Tiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn dám chắc quanh khu vực xảy ra chuyện nhất định có cỏ Huyết Hãn hút máu cả người lẫn vật trong truyền thuyết! Chỉ có điều, đường lên Thiên Trì Thiên Sơn loằng ngoằng, nếu như không có ai đưa lên một mình hắn cắm đầu tìm kiếm chỉ sợ sẽ lãng phí rất nhiều thời gian mới tìm được.
Tiêu Dương đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy có tiếng nói của trẻ con.
- Mẹ ơi!
Tiêu Dương nghe thấy tiếng gọi thì xoay người qua nhìn thấy một cô bé khoảng sáu bảy tuổi chạy đang chạy tới. Tóc của cô bé được tết thành hai bím tóc ở hai bên, trên lưng đeo một chiếc cặp sách màu hồng, trên mặt là nụ cười tươi rói, hai chân chạy nhanh tới nhà vào người bà chủ, mở miệng nói:
- Mẹ, Đồng Đồng đã chuẩn bị xong rồi.
- Đồng Đồng của mẹ ngoan lắm.
Bà chủ mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cô bé rồi ôm cô bé đặt lên đùi mình sau đó mở nồi cháo trên bàn ra, cười nói:
- Nào, nhanh ăn bữa sáng đi con.
Cô bé ngoan ngoãn đáp lại:
- Mẹ, mẹ ăn cùng con nhé!
Lúc này Tiêu Dương mỉm cười khen cô bé:
- Chị Mai, con gái chị ngoan thật đấy.
Nghe thấy có người khen mình, cô bé Đồng Đồng lập tức mở lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, trong mắt cô bé có chút cảnh giác, giọng nói đột nhiên có chút đanh đá:
- Chú cũng là tên đàn ông thối tha tới theo đuổi mẹ cháu đúng không?