Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 438: Tên đàn ông thối tha! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Các Lâu, nhà họ Quân. Quân Hoa Thừa trầm mặt đẩy cửa đi vào thư phòng, bóng lưng màu xanh dưới ngọn đèn chập chờn chậm rãi bước tới trước bàn đưa tay lên nhẹ nhàng mài mực một lúc sau đó cầm bút lên. Cánh tay đung đưa qua lại, một chữ hán màu đen tựa như rồng bay phượng múa xuất hiện.

Tiêu!

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào chữ Tiêu trên giấy, Quân Hoa Thừa im lặng suy nghĩ…

- Không biết chuyện này đối với Nhu Anh là phúc hay là họa đây.

Quân Hoa Thừa sao lại không biết suy nghĩ của con gái mình chứ, mặc dù một năm hai bố con không gặp nhau nhưng tất cả hoạt động sinh hoạt của Quân Thiết Anh ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Tên Tiêu Dương này là một vị khách không mời mà đến, khiến Quân Hoa Thừa càng phải chú ý hơn.

Nhấc tay đặt bút lần nữa, ở giữa chữ Tiêu lập tức xuất hiện một vết gạch ngang.

- Hắn không thể mang hạnh phúc đến cho con.

Quân Hoa Thừa dường như đã hạ quyết định, trầm giọng lẩm bẩm:

- Nhu Anh, gả vào nhà họ Thẩm còn tốt hơn là bị đuổi ra khỏi nhà họ Quân.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, Quân Hoa Thừa nâng mắt lên, cơ thể nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sau đó lạnh lùng nói:

- Vào đi.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, một người mặc áo đen xuất hiện, chắp tay đứng trước mặt Quân Hoa Thừa.

- Báo cáo Gia chủ, mục tiêu hiện đã xuất hiện ở khu vực gần chân núi Thiên Sơn.

Quân Hoa Thừa sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại:

- Hắn vượt ngàn dặm xa xôi như vậy đến đây làm gì?

Nguời áo đen không bao giờ trả lời những câu hỏi mà mình không biết đáp án, mà gã cũng chưa bao giờ dám tùy tiện đoán.

Quân Hoa Thừa đột nhiên hỏi:

- Bọn họ có động tĩnh gì không?

- Nhị gia và tam gia đều không có hành động gì lạ, chỉ là bên phía tứ gia dường như đã có hành động, âm thầm hạ lệnh cho thế lực của nhà họ Quân ở bên đó.

Người áo đen trầm giọng nói:

- Gia chủ, chúng ta có cần…

- Không cần thiết.

Quân Hoa Thừa thở dài, bình thản nói:

- Tên Tiêu Dương đó sống hay chết thì tùy vào số của hắn.

Người áo đen có chút kinh ngạc, thái độ của Gia chủ trước kia rõ ràng không phải là như vậy.

- Cậu hãy lui xuống đi, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho hội nghị gia tộc.

Quân Hoa Thừa khoát tay nói:

- Còn nữa, báo cho nhà họ Thẩm biết Nhu Anh đã trở về rồi, bảo Thẩm Thành Văn hai ngày tới nếu rảnh thì qua đây.

- Vâng.

Người áo đen nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Đêm đã khuya, Quân Hoa Thừa dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau thở dài một hơi, thì thào nói:

- Bố tình nguyện để con khóc trong bình an còn hơn là nhìn con bò trên con đường đầy gai nhọn…

……

……

Khách sạn Quân Duyệt dưới chân núi Thiên Sơn.

Hiện tại đã quá nửa đêm, xung quanh yên tĩnh vắng lặng, ánh đèn trong nhà nghỉ cũng dần mờ đi. Cánh cửa lớn khép hờ bị đẩy ra, một người thanh niên nhẹ bước đi vào, trong tay cầm một chiếc túi xách bình thường, người đó trực tiếp đi đến quầy tiếp tân…

- Chào cậu, xin hỏi tôi có giúp gì cho cậu không?

Phía sau quầy tiếp tân là một người phụ nữ xinh đẹp và có thái độ hết sức lịch sự. Trước khi cửa lớn bị đẩy ra cô đã mơ màng buồn ngủ suýt chút nữa thì ngủ gật, nhưng khi nghe thấy có tiếng bước chân thì cô lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt nở nụ cười chuyên nghiệp.

- Bà chủ, cho tôi một phòng.

Trong mắt Tiêu Dương cũng có chút mệt mỏi do phải đi đường xa, hắn đưa giấy chứng minh thư cho người phụ nữ tiếp tân.

- Xin cậu chờ một chút.

Sau khi làm xong các thủ tục đăng kí phòng, người phụ nữ trả lại chứng minh thư cho Tiêu Dương, sau đó đưa hắn lên phòng, đồng thời mở miệng hỏi:

- Chàng trai trẻ, cậu một mình tới Thiên Sơn để du lịch sao?

Tiêu Dương gật đầu.

Bà chủ nói:

- Haizz, nhưng cậu tới không đúng lúc rồi, hai ngày này trên Thiên Sơn xảy ra chuyện lớn, có một cặp đôi tới đây leo núi sau đó chẳng hiểu sao lại mất tích. Hiện tại các con đường dẫn tới khu du lịch Thiên Sơn đều đã bị cảnh sát phong tỏa rồi. Chắc trước khi giải quyết được chuyện này, người ta sẽ không mở đường cho đi đâu.

Tiêu Dương sửng sốt, lập tức hỏi:

- Mất tích sao? Có phải hai người đó muốn đến khu vực gần Thiên Trì đúng không?

Bà chủ kinh ngạc nhìn Tiêu Dương từ trên xuống dưới sau đó tán thưởng:

- Chàng trai trẻ, cậu cũng nắm bắt thông tin nhanh nhạy đấy nhỉ.

- Hai hôm nay có rất nhiều khách du lịch nghỉ chân tại đây chờ chuyện này qua đi rồi tiếp tục lên núi ngắm cảnh, có một số người vì lòng hiếu kỳ muốn hóng hớt chuyện nên mới ở lại.

Bà chủ có vẻ là người rất thích tám chuyện, trong suốt quá trình dẫn Tiêu Dương lên phòng, miệng đều không ngừng nói.

Tiêu Dương không khỏi liếc nhìn người phụ nữ đi bên cạnh thêm mấy cái.

Bà chủ có chiều cao khoảng một mét sáu, tuổi chắc tầm khoảng hơn 36, tóc dài được buộc lại, trên chiếc cổ trắng nõn có một chiếc vòng cổ thủy tinh, nhìn từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy bộ ngực đẫy đà ẩn giấu dưới lớp áo dày. Bên dưới là một chiếc váy quây bó sát phần mông, dưới chân đi đôi dép lê màu đỏ, móng chân sơn màu tím nhạt.

Tiêu Dương có chút chần chừ, sau đó vẫn lên tiếng hỏi:

- Bà chủ, nhà nghỉ này là do một mình chị mở sao?

Bà chủ nhẹ giọng trả lời:

- Không còn cách nào cả, bố của con tôi đã qua đời sớm vì tai nạn, vì để nuôi con học hành, tôi bắt buộc phải mở nhà nghỉ cho thuê.

- Xin lỗi đã khiến chị nhớ đến chuyện không vui.

Trong mắt Tiêu Dương có chút hối lỗi, hắn không ngờ câu hỏi của mình lại đụng chạm đến chuyện buồn của người ta.

- Không sao.

Bà chủ vẫn cười nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)