Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 437: Bố và con gái (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Quân Hoa Thừa có cảm giác đôi môi khô khốc liền mím lại một chút sau đó đè thấp giọng nói:

- Nếu như con không muốn bố tổ chức sinh nhật cho con thì thôi, bố cũng không miễn cưỡng con nữa. Chỉ có điều, qua vài ngày nữa là đến hội nghị hàng năm của gia tộc, con đừng suốt ngày ngồi lì trong phòng nữa, bố đã gọi cho Thành Văn, bảo nó tới đây chơi cùng với con.

- Bảo anh ta cút đi!

Quân Thiết Anh đột nhiên nâng mắt lên nhìn, giọng điệu hết sức gay gắt, cô trực tiếp nhìn thẳng vào Quân Hoa Thừa.

Quân Hoa Thừa thấy cô phản ứng như vậy thì khẽ nhăn trán, lắc đầu thở dài:

- Bố thật không hiểu nổi tại sao con lại cứ bài xích Thành Văn như vậy? Bất luận là về gia thế hay tướng mạo, khí chất, thằng bé đều rất được, hơn nữa nó…

- Ông đừng nói thêm nữa.

Quân Thiết Anh lạnh lùng nói:

- Tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan đến anh ta! Hơn nữa, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cho dù có chết tôi cũng sẽ không gả cho Thẩm Thành Văn!

Quân Hoa Thừa đột nhiên hỏi:

- Có phải là bởi vì cái tên Tiêu Dương kia không?

Mí mắt Quân Thiết Anh khẽ run run khi nghe thấy cái tên này, một lúc sau cô hờ hững trả lời:

- Trước đây tôi cự tuyệt là bởi vì tôi ghét gã đó nhưng hiện tại là vì Tiêu Dương!

Cô không hề giấu diếm lòng mình, trực tiếp nói thẳng lý do.

Con ngươi của Quân Hoa Thừa đột ngột co lại, cau mày nói:

- Bố đã cho người điều tra về tên Tiêu Dương đó, hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên bảo vệ trong trường Phục Đại mà thôi…

- Ông có thể đừng lúc nào cũng tỏ cái thái độ cao quý kiêu ngạo đó được không?

Giọng nói của Quân Thiết Anh đột nhiên cao hơn vài phần, thậm chí có chút kích động tựa như rít lên cắt ngang lời nói của Quân Hoa Thừa. Lồng ngực phập phồng, bỗng nhiên quát lên:

- Bảo vệ? Bảo vệ thì làm sao? Anh ấy là tốt hơn bất cứ người nào trên thế giới này! Cái gì mà công tử nhà giàu, con cháu quý tộc, tất cả đều không xứng so với anh ấy!

Quân Hoa Thừa không ngờ nhắc đến Tiêu Dương lại làm Quân Thiết Anh kích động như vậy, phản ứng của cô khiến ông hết sức kinh ngạc.

Một lát sau mới nghiêm túc nói:

- Kinh nghiệm sống của con còn ít nên rất dễ bị người khác lừa. Tên Tiêu Dương đó biết thân phận thật sự của con, nói không chừng mục đích nó tiếp cận con chính là vì con là người nhà họ Quân.

Ánh mắt của Quân Thiết Anh lúc này lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Quân Hoa Thừa, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, chỉ chốc lát sau cô lại cúi đầu xuống, ngón tay thon dài khẽ gõ lên dây đàn, mở miệng đuổi khách:

- Ông hãy quay về đi.

- Thiết Anh…

Trong lòng Quân Hoa Thừa chợt nhói đau, một lát sau, giọng nói của ông đầy sát khí cất lên:

- Nếu như con vì tên Tiêu Dương nên mới như vậy, vậy thì bố thà giết chết hắn còn hơn.

- Đây chẳng phải chính là thủ đoạn làm việc trước nay của các người sao?

Quân Thiết Anh giận dữ cười gằn, ánh mắt chất chứa vô số các loại cảm xúc tan nát, tuyệt vọng, bi thương. Cô không kiêng kị gì mà cười lớn, hai mắt vẫn trừng lớn nhìn chằm chằm vào Quân Hoa Nhận, rồi rít lên từng chữ:

- Nếu như Tiêu Dương chết thì tôi nhất định cũng sẽ chết theo anh ấy.

Nếu chàng chết, sao thiếp có thể sống một mình.

Quân Hoa Thừa thật sự sợ hãi, trong lòng như có hàn khí tỏa ra lạnh lẽo, ánh mắt khó tin nhìn vào con gái của mình. Giây phút này ông đã hoàn toàn hiểu được khoảng cách giữa mình và con gái đã không thể nào bù đắp lại được. Thật sự không thể ngờ được, con gái mình lại có thể vì một người đàn ông mà có thái độ dứt khoát như vậy…

Vô cùng dứt khoát.

Trong lòng chợt cảm thấy vô cùng nặng nề.

Lúc này đây, một Quân Hoa Thừa bình thường đầy khí phách chợt trở nên ảo não nặng nề, cảm giác như có một khối đá đề nặng lên trái tim khiến ông không thể thở nổi nữa. Ánh mắt nhìn vào con gái ruột của mình mà chợt cảm thấy thật xa lạ.

Chợt tự hỏi, là một người bố nhưng ông hiểu con gái mình được bao nhiêu?

Thậm chí ngay cả việc con gái thích ăn gì ông cũng hoàn toàn không biết…

Nặng nề thở dài một hơi, giọng nói có chút khàn khàn chậm rãi cất lên:

- Con biết không, con đường tốt nhất bố có thể dọn sẵn cho con đó chính là gả đến nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm là một gia tộc giàu có, chắc chắn con sẽ không phải chịu khổ, chịu thiệt.

- Tôi không cần ông phải dọn sẵn đường cho tôi.

Khoảnh khắc trở về nhà họ Quân trái tim Quân Thiết Anh đã hoàn toàn đóng lại, ánh mắt cô lúc này vô cùng lạnh lẽo, hết sức dứt khoát nói:

- Thay vì bị nhà họ Thẩm đẩy đi thì tôi thà bò đi cũng sẽ phải bò trên chính con đường thuộc về Quân Thiết Anh tôi!

Quân Hoa Thừa chợt cảm thấy bối rối, trái tim không ngừng gỉ máu.

Thà ràng bò đi cũng sẽ không để người nhà họ Thẩm đẩy đi!

- Bất luận thế nào…

Quân Hoa Thừa lúc này thật sự không biết phải khuyên con gái thế nào nữa, chỉ có thể thở dài, nói:

- Còn vài ngày nữa thôi, bố hy vọng con có thể suy nghĩ lại.

Quân Thiết Anh cúi đầu, lạnh nhạt nói:

- Tôi mệt rồi.

Quân Hoa Thừa nhìn cô một cái sau đó nhanh chóng thu ánh mắt về, giọng nói có chút đau khổ:

- Vậy con hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.

Dứt lời, ông chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng cất bước đi về phía cửa phòng…

Lúc này, Quân Thiết Anh mới từ từ ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng dần dần biến mất sau cánh cửa, trong mắt chợt có chút buồn bã nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Quân Hoa Thừa xoay người nhìn cánh cửa lạnh như băng sau lưng, trên mặt hiện lên cảm xúc phức tạp, thì thào nói:

- Nhu Anh, cho dù bố không làm khó Tiêu Dương nhưng nhà họ Quân…không phải chỉ có một mình bố của con!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)