Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 436: Bố và con gái (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Bước chân chợt dừng lại. Sắc mặt Quân Hoa Nhận có chút tái nhợt, đồng thời âm thầm thở dài một hơi.

Chỉ một câu xưng hô đã đủ để nói rõ thái độ của con gái ông. Vẫn kiên quyết như vậy.

Dưới chân như mọc rễ cắm sâu xuống đất, mặc dù hai bố con chỉ đứng cách nhau có mấy bước chân nhưng lại như cách nhau cả một thế giới…

Cho dù có bước thêm hai bước thì cũng chỉ có thể kéo gần khoảng cách về không gian, còn sự xa cách từ trong tim thì không cách nào có thể kéo gần lại được.

Quân Hoa Thừa vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống như thế này, nhưng khi thật sự đứng trước mặt Quân Thiết Anh, nghe thấy giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc của cô, trong lòng ông vẫn không thể kìm nén được nỗi đau đớn sâu thẳm trong tim mình.

Mấy ngày trước con gái ông gọi điện đến cầu xin nhưng lại bị ông tuyệt tình từ chối, sau lần đó Quân Hoa Thừa cũng biết khoảng cách giữa hai bố con ông lại càng xa hơn.

Ánh đèn yếu ớt chiếu lên cơ thể nhỏ bé của Quân Thiết Anh, Quân Hoa Thừa nâng mí mắt lên…

Đôi môi có chút run rẩy, giọng nói như có phần nghẹn ngào:

- Một năm qua…con sống có tốt không?

Quân Thiết Anh được chị em nhà họ Bạch đưa đến Minh Châu đến nay đã tròn một năm.

Hai bố con đã một năm không gặp nhau, nhưng lúc này khi đứng trước mặt nhau, ở giữa hai người lại có một tấm màn chắn vô hình không thể vượt qua.

- Tốt hơn so với ở đây.

Quân Thiết Anh cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh lạnh nhạt đáp lại lời của bố cô. Đồng thời cô chậm rãi cúi đầu nhìn xuống cây đàn dưới tay, khóe miệng bất giác cong lên, thật lòng mà nói cô thích Minh Châu hơn nhiều so với căn biệt thự lạnh lẽo này.

Là một người bố khi nghe thấy con gái mình nói sống ở nơi khác tốt hơn so với ở nhà, cái cảm giác đó mấy ai có thể hiểu…

Quân Hoa Thừa là một người không hay thể hiện tình cảm ra mặt, nhưng khoảnh khắc nghe con gái mình nói như vậy, trên người ông bao phủ một loại cảm giác thê lương, đau khổ. Ông hít một hơi thật sâu, mí mắt khẽ cụp xuống, lồng ngực phập phồng dữ dội, cố gắng giữ bình tĩnh, một lát sau mới nhỏ giọng mở miệng, nói:

- Mấy ngày nữa gia tộc sẽ tổ chức hội nghị… con hãy chuẩn bị sẵn tâm lý trước đi.

Nghe thấy vậy, cánh tay Quân Thiết Anh khẽ run lên, tiếng đàn nho nhỏ chợt vang lên.

Không có bất cứ câu trả lời nào.

Không biết là bắt đầu từ bao giờ, trong lòng Quân Thiết Anh đã có tâm lý chuẩn bị đón nhận bất kỳ kết cục nào.

Thấy Quân Thiết Anh không có ý định trả lời mình, trong lòng Quân Hoa Thừa âm thầm than thở, ánh mắt có chút do dự, cuối cùng mới mở miệng nói:

- Hội nghị gia tộc được tổ chức đúng vào ngày sinh nhật của con, nên bố muốn…tổ chức sinh nhật cho con trước hai ngày.

Quân Thiết Anh chợt ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hờ hững ban đầu chợt trở nên rét lạnh, gằn từng chữ một qua kẽ răng:

- Tôi chưa bao giờ có sinh nhật!

Quân Hoa Thừa khẽ run rẩy, ông không ngờ con gái mình lại có phản ứng kịch liệt như vậy.

Khuôn mặt đau khổ khẽ nhăn nhó, giọng nói có chút nghẹn ngào:

- Từ trước tới giờ bố chưa từng cùng con trải qua sinh nhật lần nào, bố…

Quân Hoa Thừa cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ đau đến như vậy, nhỏ giọng nói:

- Nhu… Thiết Anh, hãy cho bố một cơ hội đền bù cho con được không?

- Chắc ông vẫn còn nhớ…

Trong mắt Quân Thiết Anh tràn đầy căm hờn, cảm xúc dường như có chút kích động, giọng nói cũng trở nên run rẩy:

- Sinh nhật của tôi…chính là ngày giỗ của mẹ!

Nhắc tới cái chết của người vợ, trái tim Quân Hoa Thừa tựa như bị người ta đâm một phát, đau đến không thở được.

Ông vô thức siết chặt nắm đấm.

Vẫn biết cho dù có dùng cả đời cũng không thể bù đắp nổi nỗi đau khổ này, nó đã được định sẵn sẽ là nỗi nuối tiếc đi theo ông đến hết cuộc đời.

Năm đó, nếu không phải ông vì tham gia hội nghị gia tộc mà không để ý đến vợ con thì cũng sẽ không dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn như vậy!

Bước chân của Quân Hoa Thừa có chút lảo đảo, giọng nói chất chứa sự đau thương vô tận:

- Bố biết, chuyện năm đó đều là lỗi của bố! Bố thật sự rất xin lỗi hai mẹ con con!

Nếu không phải là vì ngày giỗ của mẹ thì có lẽ Quân Thiết Anh chưa chắc đã quay về nhà họ Quân tham gia hội nghị gia tộc hàng năm.

- Những gì bố nợ mẹ của con đã không thể trả lại được nữa nhưng chẳng lẽ con không thể cho bố một cơ hội để bù đắp lại cho con được sao?

Ánh mắt Quân Hoa Thừa đầy đau đớn nhìn thẳng về phía trước, trong mắt ông lúc này đã không còn thần thái uy nghiêm như mọi ngày nữa.

- Hơn nữa….

Giọng nói của Quân Hoa Thừa như bị nghẹn lại, không thể nói tiếp được nữa.

- Hơn nữa…

Lúc này Quân Thiết Anh lại đột nhiên lạnh nhạt nói tiếp lời của Quân Hoa Thừa:

- Đây có lẽ là lần đầu tiên nhưng cũng là lần duy nhất tôi được trải qua sinh nhật ở nhà họ Quân.

Mí mắt nhắm chặt của Quân Hoa Thừa khẽ run lên .

Trên mí mắt tựa như có vật gì đó nặng nề đè ép không thể mở nổi đồng thời nó cũng đè lên trái tim Quân Hoa Thừa. Một lúc sau ông mới từ từ mở mắt nhìn đứa con gái đang ngồi trước mặt mình, con gái ông mặc dù không thể đứng lên đi lại như người bình thường nhưng cô lại hiểu rõ ràng mọi chuyện hơn bất kỳ ai.

Có lẽ cô đã liệu trước được hội nghị gia tộc năm nay sẽ có chuyện gì xảy ra…

Ngày này, sớm muộn gì cũng sẽ đến.

- Bố bảo đảm…

Quân Hoa Thừa nghiêm mặt nói:

- Bất luận là ở đâu bố cũng sẽ không để bất cứ ai có thể làm tổn thương đến con!

Vẻ mặt Quân Thiết Anh vẫn bình thản, đáp lại:

- Nếu như trái tim tôi bình tĩnh thì không chuyện gì có thể làm hại được tôi, nhưng nếu trái tim tôi bất ổn thì dù là chuyện nhỏ nhặt cũng có thể đánh bại tôi.

Ý nghĩa trên mặt chữ, bản thân có bị tổn thương hay không quyết định nằm ở cảm xúc của mình. Quân Thiết Anh hoàn toàn không thèm quan tâm đến lời hứa mà Quân Hoa Thừa vừa mới nói.

Trên mặt Quân Hoa Thừa có chút khổ sở, cúi đầu nhìn đứa con gái đang ngồi trước cây đàn tranh của mình, sâu thẳm trong tim ông chất chứa một nỗi đau không ai hiểu được. Con gái của ông thà rằng ngày ngày ngồi đối mặt với cây đàn tranh còn hơn là ngẩng đầu liếc nhìn ông một cái.

Trong phòng rơi vào sự yên lặng chết chóc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)