Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 435: Tên của tôi là quân thiết anh (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Bạch Húc Húc thật sự không thể kiềm chế được lòng nghi vấn của mình liền mở miệng hỏi:

- Đại ca, em thật sự rất muốn biết rốt cuộc thì anh thích chị của em hay là thích Quân Thiết Anh?

Tiêu Dương sửng sốt trước câu hỏi này của Bạch Húc Húc, nhưng chỉ lát sau hắn thản nhiên hỏi lại:

- Tại sao lại là “hay” mà không phải là “và”?

- Và?

Bạch Húc Húc trợn tròn mắt nhìn đánh giá Tiêu Dương, không nhịn được hít một hơi thật sâu sau đó đó đột ngột hét lên, hai mắt đầy kính nể, nói:

- Đại ca, câu trả lời đầy thẳng thắn và bình thản của anh thật sự khiến thằng em này quá nể anh luôn! Em…

- Tới nơi rồi.

Tiêu Dương cắt đứt lời nịnh hót của Bạch Húc Húc, hắn dừng xe lại sau đó quay mặt sang nghiêm túc nói:

- Tôi phải rời khỏi Minh Châu mấy hôm, cậu phải nhớ tranh thủ cơ hội điều tra về chuyện Ngọc tỷ truyền quốc đấy.

- Yes, sir!

Bạch Húc Húc vỗ ngực, nói:

- Em đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao!

Tiêu Dương gật đầu xuống xe đi thẳng vào trong sân bay, chiếc Lamborghini màu đen được Bạch Húc Húc lái trở về.

Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc máy bay cất cánh rời khỏi sân bay…

Bắc Kinh, thủ đô của Trung Quốc.

Là vùng đất ngọa hổ tàng long.

Đại đa số các cơ sở đầu ngành của Trung Quốc đều tập trung ở thủ đô Bắc Kinh. Các gia đình thế gia ở Bắc Kinh nhiều vô số kể, nhưng đồng thời những cơn sóng ngầm ẩn mình ở nơi phồn hoa này khiến không ít người căng thẳng thần kinh. Tại mảnh đất khôn sống mống chết này, dưới bầu trời mịt mờ khói bụi khiến người có cảm giác áp bức nặng nề.

Tại một khu dân cư cao cấp nằm ở khu vực ngoại ô phía nam Bắc Kinh có rất nhiều tòa biệt thự nhà vườn với các loại phong cách khác nhau. Các tòa biệt thự cách nhau ít nhất khoảng một trăm mét đồng thời mỗi một tòa biệt thự đều có diện tích vô cùng lớn. Cỏ thể ở trong khu biệt thự này chắc chắn đều là những người có tiền trong những người có tiền.

Nhìn qua phát hiện đại đa số các tòa biệt thự ở đây đều được thiết kế theo phong cách kiến trúc Dương Lâu (kiểu kiến trúc thời kỳ trước giải phóng). Trong đó có một tòa biệt thự khổng lồ có vị trị dựa vào núi Thúy Sơn vông cùng tốt, phong cách thiết kế tổng thể theo lối cổ điển.

Đó chính là biệt thự nhà họ Quân ở Bắc Kinh!

Có đồi, có núi, có hồ nước…

Tường gạch đỏ, hòn non bộ, hồ nước, phong cách cổ điển mà trang nhã.

Túy Vũ Hiên ở phía bên kia cầu, tiếng nước chảy róc rách kết hợp với tiếng đàn“Túy vũ địa phủ” làm trái tim tan vỡ , tiếng nhạc rất nhỏ nếu như không đi qua cầu đến tận nơi thì gần như không thể nghe thấy tiếng đàn.

Sự trở về của Quân Thiết Anh hoàn toàn không khiến bất kỳ ai chú ý đến, có thể nói sau khi cô xuống máy bay liền bị đuổi về Túy Vũ Hiên, trong nhà họ Quân có rất ít người biết Quân Thiết Anh đã trở về.

Bên ngoài, gió khẽ thổi hiu hiu, một người đàn ông mặc áo xanh lặng lặng đứng nghe tiếng nhạc “Túy vũ” đầy bi thương, trên mặt ông không giấu nổi nụ cười chua xót.

Người đó chính là Quân Hoa Thừa.

Là bố đương nhiên không thể không biết con mình đã về, ông ta tính tới thăm con gái nhưng khi bước đến trước cửa phòng lại có cảm giác bước chân nặng như bị núi đè lên…

Ông ta muốn gặp con gái nhưng gặp rồi thì nên nói gì đây? Và có thể nói những gì?

Ông ta không biết.

Bài nhạc Túy vũ địa phủ này không phải lần đầu tiên ông đứng ngoài cửa phòng con gái mình yên lặng nghe rồi lại lén lút rời đi. Khúc nhạc này ông ta đã từng nghe vô số lần, đương nhiên cũng hiểu ý nghĩa của nó là gì.

Một đời một kiếp một điệu múa, khi còn sống không thể đứng thẳng chỉ mong sau khi chết có thể điên cuồng múa ở chốn địa phủ.

Hơi thở buồn đau tràn ngập trong không gian…

Bỗng nhiên…

Tiếng đàn bỗng nhiên trở nên dồn dập tựa như tiếng nước siết…

- Sao lại…

Quân Hoa Thừa bỗng thấy kinh ngạc, im lặng cảm nhận sự thay đổi của tiếng đàn, một lúc sau, trong mắt ánh lên ánh sáng kỳ lại, mãi sau mới lẩm bẩm:

- Xem ra mấy ngày nay, trong lòng Nhu Anh chất chứa không ít chuyện buồn lòng.

Vẻ mặt ông có chút phức tạp, bản thân cũng không dám khẳng định sự thay đổi này đối với con gái mình có thể nhẹ nhàng hạnh phúc như khúc cuối của đoạn nhạc Túy vũ địa phủ này không nữa….

Tiếng đàn từ từ biến mất, trong không khí dường như vẫn vấn vương hơi thở u buồn.

Đột nhiên trong phòng có tiếng người truyền ra:

- Vào đi.

Quân Hoa Thừa khẽ giật mình, âm thầm hít vào một hơi sau đó giơ tay đẩy cửa phòng…

Trước mắt ông, Quân Thiết Anh đang lặng lặng ngồi trên xe lăn, hai bàn tay trắng nõn đặt lên mặt đàn, lúc ông bước vào phòng đúng lúc cô ngẩng đầu lên nhìn….

Hai bố con gặp nhau.

Không gian chợt yên tĩnh….

Quân Hoa Thừa bước tới, mở miệng gọi:

- Nhu Anh.

Quân Thiết Anh lạnh nhạt đáp lại:

- Tên của tôi là Quân Thiết Anh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)