- Anh chẳng hiểu chút phong tình nào cả…
Trịnh Thu hít sâu, lập tức đứng dậy, lãnh đạm nói:
- Hồng Cơ Nữ, tôi không muốn công cụ cho cô luyện tập Hoan hỉ công.
Nói rồi xoay người bước vội vào trong phòng tắm, sau đó tiếng nước ào ào vang lên.
Trên khuôn mặt Hồng Cơ Nữ là nụ cười phong tình đầy quyến rũ, ả nhìn về phía phòng tắm, lên tiếng:
- Là không muốn… hay là không dám?
……….
……….
Tựa như gió xuân ngập tràn, ngàn hoa đua nở.
Ở bên này, không chỉ hoa mà cả người cũng chìm trong gió xuân.
Tiêu Dương lại phóng túng thêm mấy tiếng nữa, cả hai cơ thể mệt mỏi liền say giấc nồng. Cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Tiêu Dương mới mở mắt một cách không tình nguyện, nhìn sang khuôn mặt đang ngủ say của người nằm bên cạnh, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên. Hắn nhẹ nhàng xuống giường, đánh răng rửa mặt rồi mặc quần áo xong liền đi xuống lầu mua hai phần ăn sáng, mua xong lập tức quay về…
Đột nhiên có tiếng động rất nhỏ, cô gái từ trong phòng tắm đi ra, bộ áo ngủ mềm mại không thể che hết được cơ thể hoàn mỹ. Từ một người con gái trở thành một người phụ nữ, sự ngây thơ thuần khiết ban đầu giờ biến thành sự quyến rũ trưởng thành.
- Em dậy rồi à? Mau tới đây ăn sáng đi.
Tiêu Dương mỉm cười đặt đồ ăn sáng nóng hổi lên mặt bàn.
Lăng Ngư Nhạn lườm yêu Tiêu Dương một cái, giận hờn trách cứ:
- Tất cả là tại anh đấy, sáng sớm đã làm chuyện xấu, giờ này chắc sắp lỡ chuyến bay rồi đúng không?
Tiêu Dương vốn đã đặt vé máy bay sáng nay rời khỏi Minh Châu nhưng kết quả là không cưỡng lại được sự hấp dẫn của người đẹp.
- Chẳng trách lại có câu: Từ nay quân vương không thượng triều sớm.
Tiêu Dương mỉm cười bước đến ôm chầm lấy Lăng Ngư Nhạn, tựa như chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ lên má cô sau đó ân cần dịu dàng dìu cô ngồi xuống ghế, đồng thời nói:
- Không sao, lỡ chuyến bay sáng thì lát nữa đặt vé chuyến khác là được.
Lăng Ngư Nhạn cảm giác hạ thân có chút đau đớn, toàn thân như mất hết sức lực, ánh mắt lại lần nữa liếc Tiêu Dương. Tiêu Dương có tật giật mình thấy cô nhìn mình như vậy thì bối rối cười gượng.
- Hôm nay em hãy bảo bác gái chuẩn bị trước, mấy ngày nữa anh về thì sẽ đón bác sang đây ở, dù sao thì căn hộ này cũng có nhiều phòng…
Tiêu Dương dừng lại một chút sau đó nói nhỏ vào tai Lăng Ngư Nhạn:
- Với lại hiệu quả cách âm cũng rất tốt.
Lăng Ngư Nhạn lập tức đỏ mặt, lập tức nhét chiếc bánh bao đang cầm vào trong miệng Tiêu Dương, nói:
- Anh mau ăn đi!
Sau khi ăn hết bữa ăn sáng tình yêu mật ngọt, Tiêu Dương để Lăng Ngư Nhạn vào trong phòng nghỉ ngơi, hắn cẩn thận thay chăn nệm, sau đó hai người hôn nhau một lúc, xong hắn mới quay người ra khỏi phòng, xuống lầu lái xe thẳng đến Phục Đại…
Trước đó hắn đã gọi điện báo cho Bạch Húc Húc nên khi Tiêu Dương lái xe đến trước cổng trường Phục Đại thì Bạch Húc Húc đã đứng đợi ở đó rồi. Tiêu Dương hạ cửa bảo Bạch Húc Húc lên xe sau đó hắn phóng xe thẳng đến sân bay.
Bạch Húc Húc ngồi trên xe cười ha hả, nói:
- Đại ca, em còn tưởng anh đã xuất phát từ lâu rồi chứ.
- Chuyến bay của chúng ta một tiếng sau mới cất cánh.
Tiêu Dương không đổi sắc mở miệng đáp lại câu nói của Bạch Húc Húc, hắn nghiêng đầu nhìn bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh mà Bạch Húc Húc đang mặc trên người, thấy kỳ lạ hỏi:
- Húc Húc, cậu…
Bạch Húc Húc cười hì hì, không đợi Tiêu Dương nói hết câu đã giải thích:
- Không phải đại ca đã bảo bọn em trà trộn vào trong Phục Đại hay sao? Quên nói cho đại ca biết, hiện tại em đã chính thức được nhận vào làm nhân viên dọn vệ sinh của Phục Đại!
Tiêu Dương lãnh đạm mở miệng hỏi:
- Thế có phát hiện gì mới không?
- Hai hôm nay trường Phục Đại tổ chức đại hội thể thao, và còn liên kết với một số trường đại học cao đẳng tổ chức một số trận thi đấu, vì vậy trong trường có tất cả sinh viên của các trường lẫn lộn, rất khó cho việc điều tra của bọn em.
Bạch Húc Húc nhíu mày chán nản nhưng giây lát sau lại lập tức lấy lại tự tin, ưỡn ngực nói:
- Nhưng em đảm bảo với đại ca, đợi đến khi đại ca quay về, bọn em nhất định sẽ điều tra ra manh mối!
- Ừ.
Tiêu Dương khẽ gật đầu.
Bạch Húc Húc tò mò hỏi:
- À đúng rồi, đại ca, trạm đầu tiên trong chuyến đi lần này của anh là nơi nào vậy?
- Thiên Sơn.
- ………
Bạch Húc Húc nghi ngờ hỏi:
- Đại ca nghi ngờ đứa con của vị giáo sư kia có khả năng đang sống ở khu vực gần Thiên Sơn hay sao?
Chuyến đi này của Tiêu Dương là lấy danh nghĩa đi ra ngoài để điều tra manh mối!
Vì vậy hắn hết sức nghiêm túc khẳng định:
- Rất có khả năng.
- Cậu hãy nói cho tôi nghe một số chuyện về nhà họ Quân đi.
Tiêu Dương không muốn bàn thêm về chuyện điều tra nữa liền đổi chủ đề.
- Tôi muốn biết những chuyện có liên quan đến Tam tiểu thư của nhà họ Quân.
Bạch Húc Húc sửng sốt, một lúc sau, vẻ mặt gã có chút phức tạp, thở ra một hơi rồi nói:
- Nói thật, em không muốn đại ca bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu của cái gia tộc này chút nào…
Bạch Húc Húc dừng một lát sau đó nhìn sang Tiêu Dương đang bình tĩnh nhìn thẳng về phía, gã do dự một lát sau đó mới nghiêm giọng nói:
- Thật ra, Tam tiểu thư nhà họ Quân vốn dĩ phải là Đại tiểu thư mới đúng!