Một đêm mưa gió bão bùng, lần này không hề có tiếng sấm, chỉ có triền miên vô tận. Hai cơ thể hoàn toàn say mê lăn lộn trên giường, lúc đầu đau đớn kèm theo sung sướng, đến phút cuối cả hai cùng đạt đến đỉnh.
Đại chiến kết thúc, mặt trời bắt đầu ló dạng. Gió lạnh lùa qua khe cửa sổ khe khẽ thổi vào hai cơ thể đang quấn quít trên giường. Trên giường là một đống hỗn loạn, trong phòng vẫn còn phảng phất hương vị của một đêm điên cuồng.
Đôi lông mi khẽ run lên, hai mắt từ từ mở ra, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn vẫn đang ngủ say. Trong giây lát, khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn lập tức ửng hồng, đôi mắt long lanh khẽ chớp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hạnh phúc, vô thức đưa tay áp lên khuôn mặt đẹp như tạc trước mặt.
- Ưm…
Lăng Ngư Nhạn không nhịn được khẽ rên lên, lúc này, bên dưới tấm chăn, bộ ngực của cô bị một bàn tay hư hỏng tập kích, đó là nơi mẫn cảm nhất của cô, cả người cô nhất thời có cảm giác như nhũn ra.
Khuôn mặt tưởng như đang ngủ trước mắt chợt nhếch miệng cười xấu xa.
- Ngư Nhạn, mới sáng sớm ra mà em đã sàm sỡ anh rồi hả…
- Em…
Hai má Lăng Ngư Nhạn đỏ ửng.
- A..
Đột nhiên cô kinh ngạc kêu lên, cảm nhận được rõ ràng bàn tay xấu xa kia đã rời khỏi ngực cô trượt xuống bên dưới…
- Xấu xa!
Lăng Ngư Nhạn nũng nịu mắng, mặt đỏ bừng, trợn mắt lườm Tiêu Dương.
- Tối qua bị ăn dày vò đến sắp chết rồi.
- Chết rồi thì sống lại thôi.
Lúc này Tiêu Dương đã mở mắt ra, toàn thân cảm thấy thoải mái. Trạng nguyên đồng tử Đại Tống nuôi dưỡng hai mươi năm cuối cùng cũng đã hoàn toàn vứt bỏ cái mác “xấu hổ” vào đêm hôm qua rồi.
Giờ đây hắn đã chính thức trở thành một người đàn ông đích thực.
Lăng Ngư Nhạn cắn môi, lườm Tiêu Dương một cái cháy mặt, tiếng rên rỉ nhỏ như muỗi kêu, hô hấp dần trở nên gấp gáp hơn, bất lực đưa tay vào trong chăn bắt lấy cánh tay đang làm loạn của Tiêu Dương, giọng nói có chút đáng thương:
- Đừng…đừng mà…
Tiêu Dương nghiêng người, cơ thể cường tráng đè lên người Lăng Ngư Nhạn, tươi cười nhìn Lăng Ngư Nhạn, hỏi:
- Đừng làm gì?
Hai tay Lăng Ngư Nhạn nắm chặt đệm giường, yếu ớt đáp lời:
- Đừng…tới đây…
- Là đừng hay là tới?
Khuôn mặt Lăng Ngư Nhạn lúc này đã đỏ như gấc, hai mắt nhắm chặt, đôi môi căng mọng, khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng, ngoan ngoãn nói:
- Em… nghe anh.
Tiêu Dương đưa tay ra kéo mạnh chăn lên đỉnh đầu. Chỉ chốc lát sau dưới lớp chăn diễn ra một trận chiến long trời lở đất, tiết tấu nhịp nhàng đồng thời tiết tấu cũng không ngừng thay đổi kéo theo tiếng rên rỉ sung sướng.
Cuối cùng là chạy nước rút không theo quy luật nào cả.
Một người khí huyết dâng trào, mạnh mẽ rong ruổi!
Một người thuận theo mặc cho người muốn làm gì thì làm…
…………
………….
Sáng sớm mưa bụi lất phất, trên đường vẫn chưa có nhiều xe cộ đi lại, một lát sau những chiếc xe ngược xuôi qua lại như thoi đưa mở màn cho một ngày mới chốn đô thị phồn hoa.
Tại một tòa cao ốc xa hoa, Ngân hàng lớn nhất thành phố Minh Châu!
Đối diện cửa lớn là ngã tư đường, các tòa nhà cao tầng sừng sững như nấm sau mưa. Trên ban công tầng thứ mười của một tòa nhà có một người cầm ống nhòm nhìn về phía trước, trong khoẳng khắc người đó bỏ ống nhòm ra, khuôn mặt đó chính là….
Trịnh Thu!
Ánh mắt lạnh như băng của Trịnh Thu hờ hững liếc nhìn về phía tòa nhà ngân hàng sau đó liền xoay người đi vào bên trong phòng. Đúng lúc này, cánh cửa phòng ở bên sườn mở ra, một nam một nữ ôm nhau đi ra ngoài.
Người đàn ông có mái tóc đỏ rực, cởi trần thân trên, còn người phụ nữ bên cạnh ăn mặc nóng bỏng, quần áo trên người chỉ đủ để che đi những chỗ nhạy cảm cần che, còn người đàn ông kia bên dưới cũng chỉ mặc độc một chiếc quần đùi.
Người phụ nữ liếc Trịnh Thu một cái sau đó chẳng chút kiêng nể gì ngồi xuống salon, vắt chân lên, váy ngắn bị cuốn lên gần như để lộ toàn bộ cặp đùi. Ả ta mỉm cười nhìn Trịnh Thu, giọng nói mềm mại quyến rũ cất lên:
- Trịnh Thu, xem ra anh đã đoán không đúng rồi, tên đó không hề tới ngân hàng lấy đồ.
Bọn họ chính là người đã cứu Trịnh Thu đêm hôm đó.
Trịnh Thu nhìn ả không chớp mắt, vẻ mặt lạnh như băng, giọng nói trầm thấp đáp lại:
- Tôi không tin có kẻ không bị hấp dẫn bởi bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn. Cho dù hiện tại cổ phiếu Hắc Sơn có rớt giá thì chỗ cổ phần đó cũng phải lên tới hàng triệu. Tiêu Dương là một tên tham tiền, chắc chắn hắn sẽ tới lấy!
Trong mắt Trịnh Thu lúc này tràn ngập hối hận.
Lúc ấy gã chỉ vì bảo toàn tính mạng mà đã giao tất cả giấy tờ tùy thân cho Tiêu Dương, hiện giờ chỉ có Tiêu Dương mới có thể lấy được đồ ở trong ngân hàng, còn gã muốn lấy lại thì cũng chỉ còn cách chờ đợi! Chờ Tiêu Dương tới lấy sau đó mấy người bọn gã sẽ tới cướp!
- Không sao, chúng ta hãy cứ chờ đi.
Người đàn ông kia ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào bộ ngực lấp ló dưới cổ áo chữ V. Âm thầm nuốt nước miếng cái ực, sau đó mới giương mắt nhìn Trịnh Thu, trầm giọng nói:
- Tập đoàn Hắc Sơn là cứ điểm mà tổ chức coi trọng nhất ở Minh Châu, không thể cứ thế mà sụp đổ được. Vì vậy chúng ta buộc phải nhẫn nại chờ cơ hội cướp tập đoàn Hắc Sơn về.
Người đàn ông nói thêm:
- Quan trọng hơn là bên trong mật thất của tập đoàn Hắc Sơn còn có một hạng mục thí nghiệm đang tiến hành. Một khi tập đoàn bị rời vào trong tay của người khác, thí nghiệm đó của chúng ta e là sẽ không thể tiếp tục được nữa.
Trịnh Thu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Thế nhưng mà, thực lực của tên Tiêu Dương này thật sự rất khủng bố…
- Yên tâm.
Giọng nói của người phụ nữ có phần lười biếng nhưng lại quyến rũ chết người.
- Tổ chức đã cho phép chúng ta điều động người tới đây, đợi đến lúc đó đừng nói là một tên Tiêu Dương, cho dù có là đám cao thủ Âu Thái của Thiên Tử các tới cũng chưa chắc đã đánh được chúng ta!
- Mạc Tuấn Khanh, anh mau đi xuống bên dưới mua bữa sáng đi.
Người phụ nữ nghiêng mặt hôn lên mặt người đàn ông kia một cái, y được hôn liền mừng như điên nghe lời chạy đi.
Bịch!
Cửa bị đóng chặt.