Quẹt thẻ? Bạch Tố Tâm sửng sốt sau đó lập tức giận dữ lườm Tiêu Dương đến cháy mặt.
- À, dì Lam đâu rồi? Tiêu Dương thấy Bạch Tố Tâm có dấu hiệu nổi bão liền lập tức chuyển chủ đề.
- Mẹ tôi đi đón người rồi. Bạch Tố Tâm trừng mắt lườm Tiêu Dương rồi đột nhiên cười quỷ dị, nói:
- Tiêu Dương, nếu như tôi là anh thì hiện tại tôi sẽ lập tức rời khỏi bệnh viện.
Tiêu Dương không hiểu, nhưng cũng chẳng trông cậy vào Bạch Tố Tâm sẽ cho hắn đáp án, hắn lập tức xoay mặt nhìn sang Bạch Khanh Thành.
Bạch Khanh Thành nói: - Tiêu Dương, giờ ở trong Thiên Tử các cái tên của anh vô cùng hot, đồng thời anh cũng đã đắc tội với không ít người đâu.
- Người mà dì Lam muốn đi đón là… Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Thì ra là Đội trưởng đầy uy phong của tiểu đội ‘Lăng Thiên’ đây mà!
Tiêu Dương xoay người nhìn, lập tức bộ váy hoa dài đập ngay vào mắt.
Hai chị em nhà họ Bạch đồng thời lên tiếng chào:
- Dì Nhị.
Phương Nhị cùng Phương Mộng Lam sóng vai cùng nhau đi tới, nhìn gần phát hiện hai người đúng là có vài phần giống nhau. Chỉ là lúc này vẻ mặt của hai người mỗi người một kiểu, vẻ mặt Phương Mộng Lam có chút hả hê nhìn Tiêu Dương, còn Phương Nhị thì mặt lạnh như băng.
Tiêu Dương cười gượng, chào:
- Dì Nhị…
Giờ thì Tiêu Dương đã hiểu lời của Bạch Tố Tâm lúc nãy là có ý gì rồi.
Phương Nhị là thành viên của tiểu đội Thiên Tử, sau khi tiểu đội Lăng Thiên của hắn được công bố thành lập, đối với tiểu đội Thiên Tử thì đây chẳng khác nào một sự khiêu khích trắng trợn.
Hơn thế nữa Tiêu Dương lại còn ngay trước mắt họ thành lập nên tiểu đội Lăng Thiên, việc này lại càng kích thích Phương Nhị hơn. Lúc này lại nhìn thấy Đội trưởng của tiểu đội Lăng Thiên trong bệnh viện, Phương Nhị thật lòng rất muốn tẩn cho hắn một trận.
- Hừ!
- Nếu như không phải là nể mặt cậu đã cứu Khanh Thành thì tôi đã cho cậu một trận rồi.
Phương Nhị hậm hực nói chuyện, từ sau khi biết được chuyện của Tiêu Dương từ chỗ Phương Mộng Lam, Phương Nhị đương nhiên là không có lý do gì để động thủ với Tiêu Dương.
- Dì Nhị, dì đừng chấp hắn.
Bạch Tố Tâm bĩu môi nói:
- Hắn làm việc trước giờ đều khác người cả.
Trong mắt Bạch Tố Tâm thì Tiêu Dương không lấy tên đội là “Thống Thiên” đã là khiêm tốn lắm rồi.
Phương Nhị lạnh lùng nói:
- Dì có thể nể mặt hai đứa mà tha cho hắn nhưng thành viên của tiểu đội Thiên Tử ở Minh Châu này không phải chỉ có một mình dì.
Nghe cô nói vậy, Tiêu Dương khẽ nhướng mày, ánh mắt cảm kích nhìn Phương Nhị. Mặc dù dì nhỏ này có chút lạnh lùng nhưng lại vẫn nể mặt người nhà họ Bạch với hắn nên mới nhắc nhở hắn những lời đó.
- À đúng rồi, tiểu đội của cậu cũng nhận nhiệm vụ có liên quan đến Phục Đại đúng không?
Phương Nhị lạnh lùng nói:
- Không giấu cậu, trước khi tiểu đội của cậu được thành lập, hiện tại ngoại trừ tiểu đội Thiên Tử thì trong Thiên Tử các cũng đã có không ít các tiểu đội cũng tham gia thực hiện nhiệm vụ này. Tôi muốn xem thử xem, tiểu đội “Lăng Thiên” của cậu sẽ làm được những gì!
Phương Mộng Lam lên tiếng dặn dò:
- Tiêu Dương à, thằng bé Húc Húc trước giờ chỉ biết gây họa, sau này cậu hãy thay tôi để ý đến nó nhiều hơn.
Tiêu Dương ở lại bệnh viện tới chín giờ tối thì đứng lên chào tạm biệt bọn họ, ra khỏi bệnh viện hắn lại lên xe phóng về quán cà phê Túy Vũ.
Đêm!
Bầu trời lất phất mưa, chiếc Lamborghini dừng trước cửa quán cà phê Túy Vũ.
Một bóng dáng xinh đẹp đã đứng đợi ở trước cửa quán, ánh đèn chiếu lên bóng dáng mảnh mai, tay thon nhỏ cầm một chiếc ô, đôi mắt trông mong nhìn về phía xa xăm.
Gương mặt được trang điểm kỹ làm nổi bật lên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp động lòng người.
Con gái trang điểm vì người mình thích.
Thấy chiếc Lamborghini màu đen dừng lại trước mặt mình, Lăng Ngư Nhạn khẽ nhíu mày, nhấc bước đi ra chỗ khác. Thế nhưng khi Lăng Ngư Nhạn bước đi, chiếc xe kia cũng từ từ chuyển động lùi về sau, cuối cùng lại dừng trước mặt Lăng Ngư Nhạn…
Lăng Ngư Nhạn nhíu mày.
Cửa xe từ từ hạ xuống…
Khuôn mặt quen thuộc khẽ mỉm cười, nháy mắt với Lăng Ngư Nhạn.
- Tiểu thư xinh đẹp, có thể cho phép tôi chở em một đoạn không?
Lăng Ngư Nhạn kinh ngạc đến ngẩn người.
Người mà cô đang đợi đương nhiên chính là Tiêu Dương, chỉ là không ngờ tới Tiêu Dương đã đổi xe mà cô không biết.
Cửa xe được đẩy ra.
Tiêu Dương lại nói:
- Đừng đứng ngây ra đó nữa, bên ngoài lạnh lắm.
Lăng Ngư Nhạn không chần chừ thêm, lập tức bước lên xe.
- Anh đưa em đến một nơi.
Tiêu Dương trực tiếp khởi động xe, vòng sang bên sườn quán cà phê, khoảng mười phút sau, chiếc xe từ từ lái tới trước cổng một tiểu khu cao cấp. Tiêu Dương mở cửa xe rồi quét thẻ, sau đó lái xe đi thẳng vào tiểu khu.
Lăng Ngư Nhạn nghi hoặc nhìn Tiêu Dương, hỏi:
- Nơi này là…