- Bán đồ ăn vặt ở vỉa hè, cô có làm được không?
Tế Tế Lạp sửng sốt một chút sau đó lập tức đứng lên, cười nói:
- Sở trường của tôi chính là làm đồ ăn, anh đẹp trai thích ăn rồi, tôi sẽ lập tức đi làm.
- Không phải là tôi ăn.
Tiêu Dương xua tay, im lặng một lát, sau đó nói:
- Tế Tế Lạp, cô đi chuẩn bị đi, bắt đầu từ ngày mai cô hãy làm một chút đồ ăn vặt đến bán ở khu vực gần trường đại học Phục Đại.
- Anh đẹp trai à, như vậy…sẽ bị bắt đó…
- Người khác có thể bị bắt nhưng cô sẽ không.
Tiêu Dương cười nói:
- Đương nhiên, Tế Tế Lạp, nhiệm vụ chủ yếu của cô không phải bán đồ ăn mà là giúp tôi chú ý đến một vài chuyện.
Hắn dừng lại một lạt, không đợi Tế Tế Lạp hỏi thì đã mở miệng nói tiếp:
- Cô hãy giúp tôi để ý đến tất cả những kẻ khả nghi xuất hiện xung quanh khu vực trường Phục Đại. Chỉ cần cô cảm thấy bọn họ có hành động hay thái độ khác thường thì lập tức chú ý đến họ và đồng thời báo cáo với tôi ngay lập tức.
Hai mắt Tế Tế Lạp lập tức sáng bừng, vội hỏi:
- Anh đẹp trai, có phải anh đang phá án đúng không?
Tiêu Dương gật đầu, dặn cô:
- Nhớ là phải giữ bí mật chuyện này đấy.
Tế Tế Lạp phấn khích gật đầu như băm tỏi, hưng phấn chạy ra ngoài.
Sau khi sắp xếp cho Tế Tế Lạp nhiệm vụ thu thập tin tức tình báo ở bên ngoài, Tiêu Dương lại gọi Lâm Hạ vào phòng. Đầu tiên là nói với gã về những thuật có liền quan đến tướng số, đồng thời bảo Lâm Hạ dùng thân phận thấy bói của mình đi ra ngoài quan sát tìm hiểu một số chuyện.
Biết người biết ta, bách chiến bách thắng!
Mặc dù Thiên Tử các cũng có hệ thống tình báo riêng nhưng tin tức lúc nào cũng sẽ có chỗ dò dỉ, hắn phải hai anh họ đi ra ngoài có lẽ sẽ tìm được không ít tin tức cần thiết.
Bởi vì đôi chân của Quân Thiết Anh nên vào lúc này Tiêu Dương mới lựa chọn rời khỏi Minh Châu đi tìm thuốc cùng thuốc dẫn chữa trị cho chân của cô sau đó sẽ tới thủ đô.
Hắn bắt buộc phải đi.
Lúc ở sân bay, từ trong ngữ khí nói chuyện của Lương Bá hắn cũng đoán được lúc này có lẽ Quân Thiết Anh đã trở về nhà họ Quân, những chuyện mà cô ấy phải đối mặt chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
- Lúc cô cần tôi nhất, tôi nhất định sẽ đến bên cô!
Lời này không phải chỉ là lời nói xuông.
Trước khi đi, Tiêu Dương vẫn phải sắp xếp ổn thỏa hết những chuyện ở Minh Châu trước đã, để tránh trường hợp xuất hiện tình huống bất ngờ xảy ra khiến hắn trở tay không kịp.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dương lại thấy đau đầu, chỉ biết mím môi một cách bất lực.
Hắn chỉ đơn giản muốn làm một thư đồng nho nhỏ ở bên cạnh các Đại tiểu thư, lúc rảnh rỗi thì thả rắm rồi giả nai, trải qua một cuộc sống vô ưu vô lo. Nhưng kết quả lại có hết phiền toái này đến phiền toái khác rơi xuống đầu hắn.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Tiêu Dương ra ngoài rồi lái xe tới bệnh viện Nhân dân.
Trước khi rời khỏi Minh Châu, hắn phải tới nói với chị em nhà họ Bạch một tiếng.
Mặt trời dần ngả phía Tây.
Tại một tòa cao ốc hào hoa ở Minh Châu, trên đỉnh có một tấm bảng khắc hai chữ ‘Thanh Phong’!
Tập đoàn Thanh Phong, Đạm Thai Diệc Dao!
Trong phòng làm việc yên ắng, một bóng người lẳng lặng đứng sừng sững, trước mặt là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành, một cái cau mày thôi cũng đủ hấp dẫn chết người. Chỉ có điều cô trước nay đều không thích nói cười, khuôn mặt lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cô không ngẩng đầu kiên nhẫn nghe người phía trước báo cáo.
- Vừa nãy chúng ta đã mua lại cổ phiếu của các cổ đông trong tập đoàn Hắc Sơn với giá thấp, hiện giờ, hai mười lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn đã nằm trong tay chúng ta.
Giọng nói trầm thấp lại vang lên:
- Tiểu Thư, chúng ta đã đánh giá thấp tên Trịnh Thu này rồi. Không ngờ trong tay gã lại nắm tới bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn, hơn thế nữa hiện tại Trịnh Thu cũng không bị rơi vào tay cảnh sát, hành tung không rõ. Kế hoạch nuốt chửng của chúng ta có lẽ sẽ bị ảnh hưởng đôi chút…
Hai mắt Đạm Thai Diệc Dao vẫn bình tĩnh không dao động, nhướng mắt nhìn thẳng phía trước, nói:
- Mau đi lục soát xem tên Trịnh Thu đang trốn ở đâu! Hiện tại Trịnh Thu muốn bảo toàn tập đoàn Hắc Sơn chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, tôi chắc chắc, gã không chống đỡ được bao lâu đâu!
- Vâng!
Vù!
Ánh tà dương dần dần biến mất, có cơn gió khẽ thổi qua.
Ánh đèn đường dần dần bật lên chiếu sáng các con đường, những người đi trên đường có lẽ đã chẳng còn nhớ đến chuyện đấu súng ở nơi này cách đây không lâu. Mặc kệ những tin tức về tập đoàn Hắc Sơn luôn phủ khắp các kênh tin tức trên TV, cuộc sống bình thường của mọi người vẫn cứ tiếp tục.
Tiêu Dương mang theo một giỏ hoa quả bước tới phòng bệnh.
- Tiêu Dương, chúc mừng nhé.
Bạch Tố Tâm dường như biết trước Tiêu Dương sẽ đến nên lúc này đã đứng chờ sẵn ở cửa, cười nói với Tiêu Dương:
- Giờ tôi nên gọi anh là Tiêu Dương hay là Tiểu đội trưởng đây?
Tiêu Dương ho nhẹ, vẻ mặt có chút lo lắng nhìn Bạch Tố Tâm, hỏi nhỏ:
- Chắc cô không định làm thịt tôi đâu đúng không?
Hiệp ước làm thư đồng là hắn ký kết với Bạch Tố Tâm.
Tiêu thư đồng đương nhiên là không muốn đánh mất công việc này.
Bạch Tố Tâm sửng sốt, thử hỏi:
- Tiêu Dương, hiện giờ thân phận của anh là Đội trưởng của tiểu đội trong Thiên Tử các ở Viêm Hoàng, vậy mà anh vẫn còn muốn làm một thư đồng ở Minh Châu, vẫn muốn tiếp tục làm bảo vệ sao?
- Tại sao lại không?
Tiêu Dương khẽ mỉm cười đặt giỏ hoa quả sang một bên rồi nói tiếp:
- Có thể ở bên cạnh các vị tiểu thư là vinh hạnh của đời tôi!
- Miệng lưỡi giảo hoạt!
Bạch Khanh Thành nằm trên giường không nhịn được nữa lên tiếng nói:
- Tố Tâm, em còn nói chuyện với anh ta nữa, cẩn thận đến lúc anh ta bán em đi, em còn vui vẻ đếm tiền giúp anh ta đấy!
- Hừ, anh ta dám?
Bạch Tố Tâm giả vờ tức giận trừng mắt với Tiêu Dương.
Tiêu Dương vội vã xua tay, nói:
- Đương nhiên là không dám.
Bạch Tố Tâm bật cười.
Lúc này Tiêu Dương lại nói tiếp:
- Làm sao tôi dám để Tố Tâm đếm tiền giúp tôi chứ, giờ người ta trực tiếp quẹt thẻ không cần phải ngồi đếm tiền nữa!