Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 426: Phân chia nhiệm vụ! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lăng Thiên! Lời của hắn làm chấn động toàn hội trường! Vào thời điểm đó, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, ánh mắt trợn ngược nhìn lên người thanh niên đứng trên lôi đài, đầu óc tất cả đều trống rỗng, mọi suy nghĩ như dừng lại ở khoảng khắc này. - Tên là Lăng Thiên!

Trong lời nói có một loại bá đạo khiến người khác kính sợ. Tựa như sấm sét bên tai! Lúc này Lam Hân Linh cũng há miệng to hết cỡ, sửng sốt ngẩn người.

Cô đang không ngừng cầu khẩn Tiêu Dương sẽ không nói ra cái tên ‘Tề Thiên’ kết quả là được như ý nhưng Tiêu Dương lại nói ra cái tên khiến ai ai cũng sửng sốt.

Lăng Thiên! Áp đảo trời cao! Dường như mọi người đều cảm nhận được tính khiêu khích trong cái tên này. Thế này có khác nào tự kéo thù vào thân đâu!

Mặc dù trong Thiên Tử các cũng có không ít tiểu đội lấy tên có chữ “Thiên” nhưng vẫn có một điều cố kỵ đó chính là không được có ý so sánh với “Thiên” (trời)!

Trong tất cả các tiểu đội có chữ “Thiên” chỉ có mình tiểu đội Thiên Tử là được phép!

- Lăng Thiên…

Một lúc lâu sau Lam Chấn Hoàn mới hồi hồn, hỏi nhỏ:

- Tiêu Dương, cậu thật sự muốn lấy cái tên này sao?

Vẻ mặt Tiêu Dương hết sức thản nhiên, hắn lạnh nhạt đáp lời:

- Mặc dù tên là Lăng Thiên nhưng hoàn toàn không hề có ý ‘Lăng Thiên’(áp đảo trời cao)!

Lam Chấn Hoàn hoàn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả, nói:

- Tiêu Dương, không ngờ tôi lại phải cần cậu nhắc nhở suy nghĩ của tôi đấy! Hay lắm! Chẳng qua cũng chỉ là cái tên để gọi mà thôi, nếu như lấy tên là Lăng Thiên mà lại có thể áp đảo trời cao thật thì chỉ sợ sau này sẽ có ngày trời cao sụp xuống mất!

- Tuy nhiên….

Lam Chấn Hoàn hạ giọng, nói nhỏ:

- Tiêu Dương này, tuy nói thì nói vậy nhưng cái tên này chỉ e sẽ rước về không ít hiềm khích đâu, nhất là những người ở trong tiểu đội Thiên Tử, tất cả bọn họ đều là những người kiêu ngạo…cậu thật sự vẫn muốn lấy cái tên này sao?

Tiêu Dương gật đầu:

- Tôi vẫn sẽ lấy cái tên này.

Lam Chấn Hoàn im lặng nhìn Tiêu Dương nửa ngày sau đó mới ngẩng đầu, tiếng nói vang rội cất lên:

- Được rồi! Bắt đầu từ ngày hôm nay, Thiên Tử các sẽ có thêm một tiểu đội, tên là ‘Lăng Thiên’!

Toàn hội trường lúc này lặng ngắt như tờ!

Tất cả đều há mồn trợn mắt nhìn Lam Chấn Hoàn trao giấy chứng nhận cho các thành viên trong tiểu đội ‘Lăng Thiên’…

Nghi thức nhập các đã kết thúc nhưng các đề tài về tiểu đội Lăng Thiên lại chỉ mới bắt đầu lan truyền, có người khiếp sợ, có người không quan tâm, có người kính nể và cũng có cả người cười nhạo!

Phản ứng của mọi người đều không giống nhau.

Nói tóm lại, cái tên Tiêu Dương này đã trở thành cái tên hot nhất ở Thiên Tử các rồi.

Sau khi nghi thức kết thúc, Tiêu Dương bị gọi riêng vào trong một căn phòng. Lúc này trong phòng ngoại trừ Lam Chấn Hoàn ra thì còn có Âu Thái cùng Thẩm Thiên Vân, Tiêu Dương vừa mới bước vào phòng liền cảm nhận được ba đôi mắt tự như những con dao đang lia về phía mình, hắn dừng bước nhìn lại ba người.

Lam Chấn Hoàn vẫy tay, mỉm cười nói:

- Tiêu Dương lại đây ngồi đi.

Tiêu Dương thản nhiên bước tới, ngồi xuống.

- Đội trưởng tiểu đội Lăng Thiên.

Thẩm Thiên Vân lên tiếng đầu tiên, ông nhếch miệng cười, nói tiếp:

- Tôi nghĩ chắc là qua hôm nay thôi sẽ có không ít người trong tiểu đội Thiên Tử “nhớ” đến cậu đấy.

Lam Chấn Hoàn nhìn Tiêu Dương rồi đáp lời:

- Nếu như hắn sợ thì đã không dùng cái tên này.

Tiêu Dương xua tay, thản nhiên nói:

- Người của tiểu đội Thiên Tử các cũng không đến nỗi nhỏ nhen thế chứ! Chẳng lẽ chỉ vì một cái tên mà cũng muốn gây khó dễ với tôi sao?

Với cả hắn cũng không có ý định sẽ tiếp xúc va chạm với thành viên của tiểu đội Thiên Tử bởi dù sao thì bình thường bọn họ đều thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài, rất ít có cơ hội tụ tập cùng nhau.

Lam Chấn Hoàn đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Tiêu Dương, cậu không cảm thấy tò mò vì sao bọn tôi lại gọi riêng cậu vào đây sao?

Tiêu Dương thẳng thắn trả lời:

- Dù thế nào thì cũng chắc chắn không phải là khởi binh hỏi tội.

Lam Chấn Hoàn cười ha hả, nghoảnh mặt nhìn Âu Thái rồi mỉm cười nói:

- Cho dù có là khởi binh hỏi tội thật thì cũng là chuyện của ông ta. Tiêu Dương, cậu chắc còn không biết hôm nay người mà cậu khiêu khích, Âu Tử Lôi đó, là cháu họ của Âu Thái tiền bối đó.

Nghe vậy, Tiêu Dương nhăn trán nhìn sang Âu Thái.

Âu Thái trừng mắt lườm Lam Chấn Hoàn rồi nói:

- Tôi đây không phải loại người chỉ biết người nhà mình không đâu, ân oán của bọn thanh niên, tôi sẽ không xen vào.

- Tiêu Dương, thật ra lần này gọi cậu tới là vì hai chuyện.

Lam Chấn Hoàn lúc này không còn vẻ cười cợt đùa bỡn lúc nãy nữa, ông nghiêm túc nói:

- Chuyện thứ nhất, hôm nay dù nói thế nào thì cậu cũng đã đắc tội với không ít thành viên trong tiểu đội Thiên Tử. Và tôi cũng phải nhắc cậu một câu, thành viên của đội Thiên Tử đều là những thiên tài có thực lực, thậm chí những người mạnh nhất còn mạnh hơn cả tôi.

Tiêu Dương bình tĩnh gật đầu.

- Chuyện thứ hai chính là chuyện về Ngọc tỷ truyền quốc.

Lam Chấn Hoàn nghiêm nghị, nói:

- Căn cứ vào báo cáo phân tích của tình báo Thiên Tử các, đứa con của vị giáo sư kia giờ này rất có thể đã trà trộn vào trong Phục Đại rồi, chỉ là không thể xác định được đó là ai. Và không chỉ có vậy, có không ít các hội dị thuật trong và ngoài nước cũng đang chú ý đến chuyện này, mục đích là để tranh đoạt Ngọc tỷ. Vì vậy cậu hãy lưu ý đến những chuyện phát sinh ở Phục Đại trong khoảng thời gian này.

- Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên của tiểu đội Lăng Thiên sau khi thành lập.

Âu Thái nói:

- Chỉ có điều, nhiệm vụ này không hề đơn giản, các cậu sẽ phải đối đầu với không ít các thế lực lớn nhỏ ở khắp nơi cả trong và ngoài nước. Thế nhưng cậu cứ yên tâm, trong khoảng thời gian này bọn tôi đều ở lại đây để tổ chức cuộc thi lựa chọn Tinh anh, vì vậy có thể trợ giúp các cậu nếu cần.

Ba Các lão lần lượt dăn dò Tiêu Dương đôi câu, chủ yếu là nhấn mạnh tính quan trọng của nhiệm vụ này.

Lam Chấn Hoàn uống ngụm nước, thấy không còn phải nói thêm gì nữa liền ngẩng đầu hỏi Tiêu Dương:

- Cậu có vấn đề gì muốn hỏi không?

Tiêu Dương chần chừ một lát sau đó mới nhướng mắt nói:

- Có, tôi muốn biết vì sao mười lăm năm qua chú Lan không được phép rời khỏi Phục Đại nửa bước?

Nghe hắn hỏi vậy, cả ba người đều sửng sốt ngẩn người, một lát sau Lam Chấn Hoàn mới họ nhẹ rồi khoát tay nói:

- Không phải là không được phép, chẳng qua là ông ta không muốn thôi! Năm đó Lam Như Lan vô cùng hăng hái, rất tự tin mình sẽ hoàn thành được nhiệm vụ tìm kiếm Ngọc tỷ nên đã đánh cuộc với người khác, chỉ cần một ngày không hoàn thành được nhiệm vụ này thì ông ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi Phục Đại nửa bước! Kết quả thoáng cái đã mười lăm năm trôi qua…

Tiêu Dương ngạc nhiên nhăn mày, hỏi:

- Đánh cuộc? Đánh cuộc với ai?

Lam Chấn Hoàn đột nhiên nghiêm túc nói:

- Tiêu Dương à, tôi không hy vọng cậu dính vào chuyện này.

Ánh mắt Tiêu Dương chợt sắc lạnh, đáp lại:

- Tôi chỉ muốn biết mà thôi.

- Mười lăm năm trước, người đó cũng giống như tôi là Đội trưởng của một tiểu đội, hiện giờ tôi đã là một trong bát đại Các lão, phụ trách xử lý các loại sự vụ lớn nhỏ của Thiên Tử các, còn người kia thì đã gia nhập Tiểu đội Thiên Tử!

Lam Chấn Hoàn trầm giọng nói:

- Người đó tên là Đào Giang Đào!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)