Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 423: Có dám không? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Dương cảm thấy kỳ quái, nhìn Phương Nhị một cái, hỏi:

- Cô họ Phương đúng không? Cô có quan hệ thế nào với dì Lam?

Phương Nhị vô cùng kinh ngạc hỏi lại:

- Sao cậu lại biết chị tôi?

- Chị?

Mắt Tiêu Dương trừng lớn, cô gái trước mặt hắn cùng lắm cũng chỉ khoảng hai tám hai chín tuổi. Còn Phương Mộng Lam mặc dù chăm sóc da rất tốt nhưng ít nhất cũng đã ngoài bốn mươi rồi, hắn thật sự không ngờ Phương Mộng Lam lại có em gái nhỏ hơn mình đến mười mấy tuổi như vậy.

Tiêu Dương nhìn về phía Bạch Húc Húc, Bạch Húc Húc biết hắn muốn hỏi gì liền lập tức đáp:

- Đại ca, dì ấy thật sự là em gái của thái hậu nhà em đấy, em gọi là dì Nhị.

Thế hóa ra nãy giờ là quân ta đánh quân mình à?

Tiêu Dương thấy có chút khó xử liếc nhìn Phương Nhị, sau khi đã biết thân phận của đối phương hắn cảm thấy nếu tiếp tục ra tay thì không hay lắm vì vậy thử hỏi:

- Dì Nhị, hay là…

Ánh mắt Phương Nhị sắc bén nhìn Tiêu Dương, nghiêm nghị nói:

- Bớt lắm lời đi, muốn ra nhập Tiểu đội Thiên Tử thì hãy dùng chính thực lực của mình đường đường chính chính mà vào đội!

Nhưng ngay sau đó cô lại cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Nhóc con, rốt cuộc thì cậu với Húc Húc có quan hệ gì? Nhưng dù là quan hệ gì thì trước bao con mắt đang nhìn vào chúng ta thế này, tôi không thể nương tay cho cậu qua cửa được!

- Ra nhập vào Tiểu đội Thiên Tử là sao?

Tiêu Dương sững người sau đó lắc đầu, mỉm cười nói:

- Tôi không có hứng thú muốn vào Tiểu đội Thiên Tử.

Bên dưới lại bắt đầu dấy lên xôn xao.

Không có hứng thú?

Tiểu đội Thiên Tử là tiểu đội tinh nhuệ nhất của Thiên Tử các.

Chỉ cần là thành viên của Tiểu đội Thiên Tử đã là một vinh quang rồi, đã vậy sau khi ra nhập Tiểu đội Thiên Tử sẽ được hưởng chế độ huấn luyện tốt nhất, sẽ được bồi dưỡng nâng cao sức mạnh, và được phép chấp hành nhiệm vụ cao cấp nhất Viêm Hoàng!

Mỗi một thành viên trong Thiên Tử các đều có một mục tiêu chung đó chính là Tiểu đội Thiên Tử.

Tiêu Dương mở miệng giải thích rõ hơn:

- Tôi chỉ muốn có được tư cách trở thành Đội trưởng mà thôi…

Nghe hắn nói vậy, Lam Hân Linh chợt thấy chột dạ, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Phương Nhị nhếch lông mày, nói;

- Sau khi vượt qua được lôi đài thứ năm đã có tư cách trở thành Đội trưởng rồi!

Tiêu Dương sửng sốt quay mặt nhìn chằm chằm vào Lam Hân Linh. Thấy hắn nhìn mình Lam Hân Linh chỉ biết đảo mắt nhìn sang chỗ khác, lúc này cô không dám nhìn thẳng vào Tiêu Dương. Cô vẫn biết thực lực của Tiêu Dương chắc chắn có thể vượt qua được lôi đài thứ năm nhưng lại thấy tên này chẳng quan tâm gì đến kỳ sát hạch này nên mới muốn thử xem hắn mạnh đến đâu thôi.

Tiêu Dương hỏi lại:

- Nói như vậy tức là… giờ tôi đã có tư cách trở thành Đội trưởng rồi đúng không?

Phương Nhị gật đầu.

- Vậy là được rồi.

Tiêu Dương mỉm cười, đứng đối diện với Phương Nhị rồi chắp tay nói:

- Tôi nhận thua!

Hắn nói xong liền lập tức xoay người chuẩn bị rời khỏi lôi đài…

Nhận thua?

Lúc này tất cả mọi người đều há hốc nhìn hắn.

Thấy Tiêu Dương đang chuẩn bị rời khỏi lôi đài, có không ít người chợt thấy nóng nảy, đang yên đang lành sao tự nhiên lại không đánh nữa? Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chứng kiến khoảnh khắc lịch sử ấy vậy mà tự nhiên tên Tiêu Dương này lại nhận thua là sao?!

- Chuyện này…

Ba vị Các lão ngồi trên đài cao cũng trố mắt há mồm nhìn Tiêu Dương, trong lòng như có hàng ngàn con kiến đang không ngừng bò qua bò lại.

- Cứ trực tiếp nhận thua như vậy không thấy mất mặt sao?

- Chẳng lẽ thằng nhãi này hoàn toàn không có cảm giác vinh quang người học võ hay sao?

Thời khắc Tiêu Dương lựa chọn bỏ cuộc chẳng khác nào mọi người đang xem phim truyền hình đến đoạn cao trào thì đột nhiên mất điện, cái cảm giác đó khiến người ta sôi máu!

Bên dưới lôi đài mọi người đều thở dài tiếc nuối.

Phương Nhị gọi với theo Tiêu Dương:

- Này, cậu thật sự không đấu nữa sao?

Tiêu Dương quay đầu lại, mỉm cười nói:

- Tôi không đấu nữa.

Giọng nói hết sức kiên định!

Sau đó hắn nhảy khỏi lôi đài đi thẳng về phía đám Bạch Húc Húc, ánh mắt lại lần nữa liếc đến Lam Hân Linh, cô không biết phải làm gì, tựa như có tật giật mình vậy, mở miệng muốn giải thích:

- Tôi….

Nhưng mới chỉ nói được một chữ rồi lại không biết phải nói thế nào nữa.

- Không sao, tôi hiểu mà.

Tiêu Dương cũng không để ý đến chuyện này lắm, hắn xua tay nói:

- Tôi không phải loại người bụng dạ hẹp hòi giống như một số người nào đó!

Ánh mắt Tiêu Dương lia đến một bóng người hết sức quen thuộc đang đứng cách đó không xa ___ Âu Tử Lôi!

Ánh mắt này của Tiêu Dương khiến mặt Âu Tử Lôi đỏ bừng, hai tay nắm chặt theo bản năng, gã hừ lạnh, trong mắt là sự không cam lòng, oán hận, nghiến răng chế giễu Tiêu Dương;

- Chưa đánh đã lui, vừa mới lâm trận đã bỏ chạy, hừ, đồ phế vật!!

Giọng của gã không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để những người đứng xung quanh nghe thấy rõ ràng, bọn họ lập tức nhìn hai người, ánh mắt có chút tò mò, hình như có mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây, tất cả lập tức hưng phấn muốn xem kịch vui.

Âu Tử Lôi có thân phận hiển hách buông lời châm chọc người làm nên sóng trong kỳ sát hạch hôm nay - - - Tiêu Dương!

Bạch Húc Húc không thèm nể nang ai, lập tức quát lớn:

- Âu Tử Lôi, mày ăn nói cho cẩn thận lại!

Âu Tử Lôi không hề sợ hãi, cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ tôi nói sai sao?

Tiêu Dương liếc Âu Tử Lôi một cái rồi mỉm cười nói:

- Anh nói không sai, vậy xin hỏi, anh có dám lên đài đấu một trận với tên phế vật này không?

Có “dám” không?

Nghe thấy câu nói này của Tiêu Dương, sắc mặt Âu Tử Lôi lập tức tái như gan lợn!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)