- Thất tinh thủy tiễn! (Mũi tên Thất Tinh)
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
Lập tức xuất hiện bảy mũi tên bằng nước bắn tới bao vây xung quanh Tiêu Dương.
Khí thế kinh người.
Tiêu Dương không né cũng không tránh mà lướt người phóng về phía trước, trực tiếp nghênh đón bảy mũi tên…
Mọi người đứng bên dưới đồng loạt há hộc miệng.
- Hắn…hắn không muốn sống nữa sao?
- Tên này điên thật rồi!
Lời của bọn họ còn chưa nói xong, có nhiều người lời nói đã đến bên môi còn chưa kịp nói ra ánh mắt đã trợn trừng khiếp sự nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt…
Bóng người như ẩn như hiện, vào khoảng khắc đến gần những mũi tên nước bước chân của Tiêu Dương trở nên mờ ảo quỷ dị, hắn tựa như hóa thành vô hình lướt qua hỏi bảy mũi tên nước, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Phi Nghiêm, hừ lạnh tung ra một chưởng…
Bịch!
Cơ thể Trần Phi Nghiêm bay ra xa rồi rơi xuống chỗ thanh chắn lôi đài, may là ở dưới có người đón được nên mới không bị thương quá nặng.
Thắng lời trong nháy mắt!
Toàn hội trường yên tĩnh quỷ dị.
Nháy mắt Tiêu Dương đã trở về vị trí đứng ban đầu, khiến người nhìn hoa cả mắt, kinh ngạc không nói nên lời.
- Đây là bộ pháp gì vậy?
Ngồi trên đài cao, Âu Thái kinh ngạc há mồm, con ngươi co lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương đang đứng bên dưới. Cả hai đều hồi tưởng lại chiêu thức vừa rồi Tiêu Dương sử dụng, một một động tác nhỏ đều vừa khớp tránh được các mũi tên, nháy mắt đã đi xuyên qua cả bảy mũi tên!
Một chiêu đánh thắng đối thủ!
Ông ta liếc mắt nhìn sang hai ông bạn già thấy Lam Chấn Hoàn đắc ý cười, nói:
- Giờ thì các ông đã thấy thực lực của cậu nhóc này chưa?
Tiêu Dương không cho mọi người thời gian bình tĩnh lại, hắn tung người nhảy tới lôi đài thứ hai, bình tĩnh mở miệng:
- Tiêu Dương, Cổ võ!
Sắc mặt người trấn thủ lôi đài thứ hai lập tức nghiêm lại tỏ vẻ thận trọng, chắp tay đáp lời:
- Vương Tuyền, Cổ võ!
Tiêu Dương khẽ nhăn trán, tay phải đưa lên ý bảo đối phương ra tay trước.
Vương Tuyệt khẽ giật giật huyệt thái dương, tung người lên cao, khí thế như vũ bão, chân quét ngang người Tiêu Dương.
Một cú quét chân đánh bay ngàn quân!
Vụt!
Tiêu Dương bước lên, cả cơ thể trượt về phía trước! Đòn chân của Vương Tuyền lập tức thất bại, đầu ngón chân đập mạnh xuống mặt sàn, cơ thể lại lần nữa lấy đà, vận sức tung chân đá sang bên phải của Tiêu Dương.
Cơ thể Tiêu Dương chợt lung lay tựa như chỉ cần thêm một cơn gió thổi qua là hắn có thể ngã xuống…
Cả người hắn liên tục lắc lư.
Bước chân lảo đảo, khuôn mặt đỏ hồng tựa như say rượu….
- Đây là?
Trong lòng Vương Tuyền chợt thấy lo lắng nhưng gã không có thời gian suy nghĩ thêm, vội vã lấy đà hai chân đá ngang.
- Song Long Xuất Hải!
- Túy…
Bước chân của Tiêu Dương lảo đảo tiến hai bước lùi ba bước, đột nhiên ánh mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, không hề sợ hãi nhìn chằm chằm vào đôi chân đang tấn công về phía mình, bỗng nhiên hắn điên cuồng cười lớn, tựa như không thể khống chế được bản thân, tùy ý đưa tay ra tấn công đối thủ.
- Túy Bát Tiên! Nâng chén kính rượu chặn cuồng phong!
Vù! Vù! Vù!
Tiêu Dương đưa cánh tay phải lên, động tác tựa như kính rược nhưng lại thản nhiên đặt lên trên hai chân Vương Tuyền đồng thời cơ thể lắc lư nhanh như chớp trượt mạnh ngã xuống, thuận thế nắm chặt hông Vương Tuyền sau đó bất ngờ tung quyền tấn công!
Bịch!
Vương Tuyền bị đánh bay lên không trung.
Vù!
Tiêu Dương nhanh nhẹn bước đến điểm Vương Tuyền rơi xuống, ra tay nhanh như chớp.
- Tiên nhân kính rượu khóa hầu!
Tay phải đưa lên nhanh như chớp nắm chặt cổ Vương Tuyền, sau đó nháy mắt lại buông ra, tựa như chuồn chuồn lướt nước nhún người liên tục lùi về sau mấy mét.
Bịch!
Cơ thế Vương Tuyền nặng nề rơi xuống đất, khó khăn lắm giữ được thăng bằng, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm Tiêu Dương, trong mắt không giấu được sự kinh hãi tột độ. Đa số mọi người đều không nhìn ra được nhưng bản thân Vương Tuyền hoàn toàn có thể cảm nhận được thời điểm Tiêu Dương nắm chặt cổ gã có thể dễ dàng bẻ gãy cổ, kết thúc tính mạng của gã ngay lập tức.
- Tôi thua rồi.
Vương Tuyền chắp tay nói, ánh mắt lúc này là sự kính nể dành cho Tiêu Dương, dáng vẻ bình tĩnh tiêu sái bước xuống lôi đài.
Lại thắng nữa rồi!
Vẫn thắng một cách dứt khoát như vậy!
Giờ khắc này, tiếng nói trêu tức dưới lôi đài đã hoàn toàn biến mất, những người lúc nãy nói càng hăng thì lúc này càng có cảm giác muối mặt.
Tất cả im lặng dõi mắt nhìn lên chàng trai đứng trên lôi đài.
Ầm!
Lôi đài thứ ba! Thắng!
Lôi đài thứ tư! Lôi đài thứ năm…
Thắng!
Thắng!
Trong nháy mắt với một cú quét chân đã quật ngã người trấn thủ lôi đài thứ năm, lúc này những người đứng dưới không còn là kinh ngạc nữa mà đã biến thành kinh hãi rồi.
Ánh mắt khó tin nhìn vào bóng dáng bá đạo đứng trên lôi đài.
Người có thể trực tiếp thông qua sát hạch Đội trưởng tiểu đội của Thiên Tử các đã xuất hiện trong nghi thức nhập các ngày hôm nay! Điều đáng nói ở đây chính là người đó còn rất trẻ!
Không phục sẽ làm cho phục thì thôi!
Câu nói này vừa nãy là trò cười trong mắt mọi người nhưng lúc này từng từ từng chữ lại trở thành một huyền thoại!
Tiêu Dương lại tiếp tục nhảy lên lôi đài thứ sáu!