Vô số giọt nước bắn ra khắp không trung.
Ở phía dưới, Tiêu Dương đột nhiên lạnh nhạt mở miệng nói:
- Trận này thắng chắc rồi.
Tất cả mọi người đều không biết được tính đáng sợ của thuộc tính đặc biệt của Bạch Húc Húc!
Thế mạnh của gã không phải là khả năng tấn công bằng nước mà là mùi của thuộc tính “nước tiểu”!
Khai!
Vô cùng khai!
Trịnh Thu đường đường trùm buôn thuốc phiện mà còn bị mùi khai thuộc tính của Bạch Húc Húc làm cho ngất xỉu nữa là.
Quả đúng như vậy, đến người trấn thủ lôi đài cũng không ngờ được dòng nước bất ngờ tan ra của Bạch Húc Húc lại có mùi khai kinh khủng như vậy, hơn thế nữa mùi khai này lại phải là lúc bị dính nước trên người mới ngửi thấy được. Lúc có mấy giọt nước dính vào mặt, khuôn mặt tươi cười của người trấn thủ lôi đài chợt cứng ngắc, hai má đỏ bừng, trong ngực như có cái gì đó khuấy động đến không thở nổi.
- Khai…chết đi được!!!
Người trấn thủ đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể lơ lửng trong không trung chợt lảo đảo.
Xoẹt!
Chính trong giây phút ngẩn người ngắn ngủi đó y đã thất bại.
Bạch Húc Húc đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế được, vào lúc này gã lại bắn ra một dòng nước trực tiếp vọt thẳng vào trong miệng người trấn thủ lôi đài.
Ọe!
Cảm giác ghê tởm lan khắp toàn thân khiến người trấn thủ lôi đài rơi thẳng từ trên không xuống lôi đài, mắt trợn ngược trắng dã sau đó ngất luôn tại chỗ.
- …………!!!!!!!
- ………….!!!!!!
Toàn hội trường im lặng không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn lên lôi đài, trong đầu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mọi người đều không dám tin những gì mình vừa tận mắt nhìn thấy, dường như không thể hiểu nổi vì lý do gì mà lại như vậy.
- Đã… đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Tên nhóc đó ấy vậy mà lại thắng sao?
- Người trấn thủ lôi đài sao tự nhiên lại bị ngất vậy? Sao lại kỳ quái thế nhỉ!?
Trên lôi đài, Bạch Húc Húc thở phào một hơi sau đó quay sang nhìn bọn Tiêu Dương đứng bên dưới tạo dáng tư thế chiến thắng. Sau đó gã ngẩng đầu cất bước tung người nhảy sang lôi đài thứ hai.
Ánh mắt người trấn thủ lôi đài thứ hai đầy nghi hoặc nhưng đồng thời cũng rất cảnh giác nhìn Bạch Húc Húc. Khi y đang chuẩn bị ra chiêu thì Bạch Húc Húc vẫn cười ha ha rồi còn chắp tay phán một câu xanh rờn.
- Tôi nhận thua!
Sau đó gã quay người nhảy xuống đất.
Nếu như nói Thuộc tính giả “Kim” liên tục chiến thắng rồi dừng chân ở lôi đài thứ tư là người có biểu hiện xuất sắc nhất trong cuộc sát hạch nghi thức nhập các lần này thì đến lượt Bạch Húc Húc lại có biểu hiện được coi là quái gở nhất cuộc sát hạch!
Bộ đồ kỳ quái, sử dụng chiến lược chiến đấu kỳ dị, thắng lợi mộ cách quỷ quái, đúng là một cái tên quái gở huyền thoại!
- Đại ca, anh thấy biểu hiện của em có xuất sắc không?
Bạch Húc Húc đắc ý quay về, miệng cười toe toét. Nghi thức nhập các để ra nhập vào Thiên Tử các vẫn luôn là khối u mãn tính của Bạch Húc Húc mấy năm nay. Ngay hôm nay đã cuối cùng cũng đã vượt qua được kỳ sát hạch, Bạch Húc Húc lúc này chẳng khác nào đã phẫu thuật thành công cắt bỏ khối u nhiều năm của mình.
Tiêu Dương gật đầu.
Không thể không thừa nhận mặc dù có chút vô sỉ nhưng kẻ thắng vĩnh viễn làm vua!
- Tiêu Dương, tới lượt anh rồi đấy.
Lúc này Lam Hân Linh ngoảnh mặt nhìn sang, trong mắt ánh lên tia mong đợi. Ở một góc sân khác có một ánh mắt tàn nhẫn vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía này. Lúc Âu Tử Lôi tỉnh lại, Lam Hân Linh đã đi đón bọn Tiêu Dương tới đây, chính vì vậy tận mắt nhìn thấy Lam Hân Linh đứng cùng với Tiêu Dương, trong lòng Âu Tử Lôi sinh ra nỗi oán hận ngút trời thế nhưng lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn từ xa.
- Thằng đó cũng muốn tham gia sát hạch sao?
Ánh mắt Âu Tử Lôi đầy oán hận, gã nhanh chân đứng vào vị trí của đám trấn thủ lôi đài chờ lệnh lên sân, nhếch mép cười lạnh, nói:
- Mày có gan lên, tao sẽ có cách chơi chết mày!
Mỗi một người trấn thủ lôi đài đều có thực lực cao thấp khác nhau, nhưng khi lên lôi đài đều phải khống chế mức độ theo quy định chỉ là sức mạnh sử dụng thì tùy người mà dùng lực. Ý tứ của Âu Tử Lôi hết sức rõ ràng, đó là sử dụng sắc mạnh của bản thân dùng hết sức ngăn cản Tiêu Dương lên lôi đài!
Phía bên này…
- Thì ra người cuối cùng là đại ca!
Bạch Húc Húc cười giả là, nói:
- Em cứ đang băn khoăn không biết làm sao mới có thể xí cho anh một tấm vé tham gia sát hạch, đúng là lo bò trắng răng.
Tiêu Dương thản nhiên cười, chậm rãi bước lên, nhún nhẹ một cái tung người nhảy lên lôi đài.
Người trấn thủ lôi đài thứ nhất vừa nãy bị ngất đã được đưa xuống dưới, lúc này trên lôi đài vẫn chưa có người lên thay thế. Sau khi Tiêu Dương nhảy lên lôi đài, nhướng mày sau đó không đợi người trấn thủ lôi đài lên đài lại nhún người nhảy sang lôi đài thứ hai.
Mọi người đứng phía dưới lập tức xôn xao bàn luận.
- Thế là sao? Cứ vậy đã coi như qua lôi đài thứ nhất rồi hay sao?
- Chơi thế là quá hèn hạ rồi! Tôi tin ba vị Các lão chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hành vi gian lận này.
Tiêu Dương không thèm quan tâm đến những lời bàn tán ở bên dưới, hắn nhìn thẳng vào người trấn thủ lôi đài thứ hai, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Ra tay đi! Tôi chọn lôi đài này làm điểm bắt đầu, thắng thì đi tiếp mà thua thì sẽ không có tư các ra nhập Thiên Tử các!
Lời của hắn vừa dứt lại kéo theo tiếng nghị luận còn sôi nổi hơn lúc trước.
Không khí hội trường trong nháy mắt bùng nổ.
- Tự làm khó chính mình sao?
- Sao lại có thứ người kiêu ngạo như vậy? Lúc trước hơn 90 người mới có mười người thông qua, lên được lôi đài thứ hai cũng chỉ được có ba người!
Lúc này, Lam Chấn Hoàn đứng lên, giọng trầm trầm nghiêm nghị nói:
- Mọi người hãy yên lặng!
Toàn hội trường lập tức không có ai dám nói thêm tiếng nào, một số người chăm chú nhìn Tiêu Dương đầy mong đợi. Ở trước mặt ba vị Các lão dám không kiêng nể gì mà phá vỡ quy tắc thì cho dù có bị trực tiếp hủy bỏ tư cách sát hạch cũng chẳng phải điều gì lạ!
- Tiêu Dương!
Lam Chấn Hoàn gọi hắn một tiếng sau đó ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn rồi trực tiếp nói:
- Cậu trực tiếp tiến đến lôi đài thứ năm cho tôi!