- Nếu như thông qua sát hạch dành cho Đội trưởng thì sẽ không bắt buộc phải tham gia tiểu đội khác nhưng cũng sẽ không phải hoạt động một mình. Nếu như cấp trên giao nhiệm vụ cho đội, anh là Đội trưởng, anh sẽ có quyền chỉ huy đội viên của đội đi chấp hành nhiệm vụ.
Hai mắt Tiêu Dương sáng lên.
Lam Hân Linh nhắc nhở:
- Nhưng đương nhiên vì anh là Đội trưởng nên anh phải cố gắng hết sức đảm bảo an toàn tính mạng cho đội viên của mình.
Tiêu Dương gật đầu rồi bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Bốn người cất bước đi về phía thang máy đi xuống, bên dưới đã có xe chờ sẵn, bốn người lên xe đi thẳng đến vùng ngoại ô thành phố. Lái xe khoảng nửa tiếng đồng hồ, trước mặt bốn người lập tức cuất hiện một toàn biêth thự…
Xe từ từ lái vào trong biệt thự rồi lái thẳng xuống bãi đỗ xe.
Sau khi xuống xe, Bạch Húc Húc với Uông Thắng đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lại bị Lam Hân Linh gọi quay lại.
- Đi bên này.
Lam Hân Linh quay đầu đi thẳng vào bên trong bãi đỗ xe, ba người còn lại không hiểu chỉ biết đi theo phía sau.
Sau khi đi qua mấy lối rẽ thì phía trước bất ngờ có một chiếc thanh máy, sau khi đi vào thang máy Lam Hân Linh trực tiếp ấn vào nút “tầng hầm tầng 2”. Tất cả mọi người như ngừng thở, chờ mong khoảnh khắc tiến hành nghi thức nhập các!
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại thế nhưng cửa thang máy lại không mở ra. Cả ba người đàn ông cùng nghi hoặc không hiểu, còn Lam Hân Linh lại đưa tay lên ấn một loạt mã số trên bảng số trong thang máy, ngay sau đó trên cánh cửa thang máy xuất hiện một bàn tay năm ngón màu đỏ.
Lam Hân Linh đưa tay ra đặt lên bàn tay bằng tia hồng ngoại trên cửa thang máy.
- Kiểm tra dấu vân tay, thông qua! Thành viên Thiên Tử các Lam Hân Linh, chào mừng đến với trụ sở huấn luyện của Thiên Tử các tại Minh Châu.
Âm thanh máy móc vang lên đồng thời cửa thang máy cũng được mở ra.
Đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt chiếu vào khiến tất cả phải nhắm mắt lại, một lát sau mới từ từ mở mắt ra…
Mọi người cất bước đi ra ngoài, trước mặt là một khoảng sân rộng trống trải, bên trên có ánh đèn chiếu thẳng xuống dưới. Vào lúc này có khá nhiều người tụ tập thành nhóm đứng nói chuyện với nhau ở khu vực giữa sân.
Ở khu vực trung tâm dựng lên một vài lôi đài hình vuông lớn nhỏ cao thấp khác nhau. Lôi đài cao nhất cao khoảng hai mét, phía trước có một bục đài cao, bên trên có mấy bộ bàn ghế dài hình chữ nhật.
Thỉnh thoảng lại có một nhóm người đi vào, nhưng lại không phải là vào bằng lối vào mà Lam Hân Linh dẫn bọn Tiêu Dương vào đây. Ở đây ngoại trừ một số người cá biệt ra thì không có mấy người chú ý với bọn Tiêu Dương.
Bạch Húc Húc run rẩy mở miệng nói:
- Quá… quá…
- Quá tốt hả?
Uông Thắng kinh ngạc nhìn Bạch Húc Húc, hỏi lại:
- Em họ, cậu cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi sao?
Sắc mặt Bạch Húc Húc trắng bệch, miệng vẫn run run nói:
- Quá…quá…nhiều người!
Mãi mới phụt ra hết câu, hai chân gã như nhũn cả ra, vào khoảnh khắc này Bạch Húc Húc rất rất rất muốn quay đầu bỏ chạy!
Trước mắt bọn họ là khoảng một trăm người, đã vậy số người đến còn không ngừng tăng, đợi đến lúc bắt đầu nghi thức nhập các chỉ e ít nhất cũng phải có mấy trăm người. Đến lúc đó đứng trước hàng ngàn con mắt nhìn chăm chú, gã… tụt quần…thả huynh đệ ra…
Bạch Húc Húc thật sự rất muốn khóc, gã thật sự không biết đến lúc đó mình có dũng khí cởi quần ra không nữa!
Cả người gã run lên bần bật, ánh mắt sợ hãi nhìn Tiêu Dương cầu cứu, vẻ đau đớn khổ sở đó tựa như bị ngược đãi thê thảm lắm vậy.
Tiêu Dương ho khan mấy tiếng, vỗ vỗ bả vai Bạch Húc Húc, an ủi:
- Thôi đừng cau mày ủ rũ nữa, đây biết đâu lại chính là cơ hội để cậu tung chim dọa người thì sao?
Khóe miệng Bạch Húc Húc co quắp, lẩm bẩm:
- Tung chim dọa người?
Uông Thắng đứng bên cạnh không nhịn được bật cười hô hố, quay sang chế nhạo Bạch Húc Húc:
- Em họ à, cậu gắn thêm cho con chim cái miệng, như vậy mới thật sự là tung chim dọa người!
- ……
Tiêu Dương câm nín nhìn cái tên biến thái này một cái.
- Chúng ta đứng đợi ở đây đi.
Lam Hân Linh đứng lại dõi mắt nhìn về phía trước, nghiêm giọng nói:
- Mọi người đều nhìn thấy chín lôi đài ở phía trước rồi đúng không? Ở đằng sau cùng là sát hạch ở mức độ thấp nhất, càng về phía trước, độ khó càng tăng!
Ba người đồng thời gật đầu.
Tiêu Dương nhìn vẻ mặt đau đớn của Bạch Húc Húc, làm một người đại ca hắn cũng thấy có chút đau lòng cho thằng đệ này của mình, vì vậy nói:
- Húc Húc, anh có một cách giúp cậu có thể thả lỏng tinh thần một chút.
Bạch Húc Húc tựa như vớ được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, hai mắt gã sáng lên vội vàng hỏi:
- Anh có cách gì?
Tiêu Dương nghiêng đầu nói thầm vào tai Bạch Húc Húc, Bạch Húc Húc nghe xong chợt thấy sợ run người, giương mắt nhìn Tiêu Dương một lúc, sau đó khuôn mặt lập tức nở nụ cười, đầu gật như giã tỏi, nói:
- Đa tạ đại ca chỉ điểm!
Gã loáng cái đã chạy đi mất hút.
Uông Thắng không hiểu nhìn Tiêu Dương, hỏi:
- Nó chạy đi đâu vậy?
Tiêu Dương mỉm cười, nói:
- Hóa trang!
Lúc này, số lượng người trên sân ngày một đông, hơn nữa cũng xuất hiện không ít người liếc mắt đánh giá Tiêu Dương cùng Uông Thắng, ánh mắt bọn họ tỏ vẻ nghi hoặc cùng tò mò.
Đột nhiên có tiếng nổ mãnh liệt vang lên!
Xoẹt!Xoẹt!Xoẹt!
Ánh mắt khiếp sợ của mọi người đều dồn về phía đài cao, ba bóng người đồng thời xuất hiện khiến tất cả kinh hãi!