- Tiểu Thắng, dừng tay lại đi!
Phương Mộng Lam nhíu mày, hỏi:
- Cháu tới đây làm gì?
Người thanh niên ngẩn người, nói:
- Dì Lam, chẳng phải em họ đã nói ở đây có người bắt nạt mọi người sao…
Phương Mộng Lam cho người thanh niên kia một ánh mắt xem thường rồi hỏi y:
- Cháu đã từng thấy người nào có thể bắt nạt được dì rồi sao?
- Ừ nhỉ!
Người thanh niên như vỡ lẽ ra nhưng sau đó lại nhíu mày nói:
- Nhưng mà em họ nói…
Sắc mặt Phương Mộng Lam đột nhiên đen thui, bà hét lên:
- Mau lăn ra đây cho tôi!
Dưới uy lực của tiếng rống giận đó, một lát sau ở ngoài cửa Bạch Húc Húc xuất hiện vâng vâng dạ dạ đi vào phòng.
Vẻ mặt Bạch Húc Húc có phần xấu hổ, cười ngu giải thích:
- Ờ… cái đó…Con chỉ là đùa anh họ chút thôi mà!
- Đùa hả?
Người thanh niên kia thừ người ra, cảm nhận được hai mắt đau không mở nổi, đầu xuất hiện đầy vạch đen, dở khóc dở cười nói:
- Chuyện này…
Y nhìn Tiêu Dương một cái, trong mắt có chút kiêng dè.
- Để em giới thiệu cho hai người nhé!
Bạch Húc Húc chân chó chạy tới, cười giả lả nói:
- Đây chính là đại ca mà em mới quen, Tiêu Dương! Lần này chuyện của chị cả cũng may là có Tiêu đại ca nên mới thuận lợi giải quyết được đó!
- Đại ca, đây là con trai của cô em, tên là Uông Thắng! Là nhân tài của đội cảnh sát Giang Tô, lần này anh ấy tới đây là để tham gia trận đấu Tinh anh!
Là con trai của Uông Hùng Dương!
Tiêu Dương gật đầu vươn tay ra, nói:
- Rất vui khi được gặp anh.
Uông Thắng sờ sờ đôi mắt sưng đỏ của mình chợt thấy đau đến nhe răng trợn mắt, nếu cho y một cơ hội y thật sự không muốn gặp tên Tiêu Dương này chút nào. Chỉ có điều, lần này cũng là tại mình tự dâng đến tận cửa cho người ta, vì vậy đương nhiên cũng chẳng thế trách hắn được.
- Cậu khá thật!
Uông Thắng đưa tay ra bắt tay với Tiêu Dương, trong lòng thầm khâm phục chàng trai này.
Bạch Húc Húc tươi cười nói:
- Khụ khụ, hai người coi như là không đánh không biết nhau nhỉ!
Uông Thắng trừng mắt liếc Bạch Húc Húc, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thằng nhóc chết tiệt, dám lừa anh mày khiến anh mày bị đánh tơi tả thế này!
Vẻ mặt Bạch Húc Húc tỏ vẻ xấu hổ nhưng thực chất trong lòng lại âm thần tung hoa cười như được mùa. Có thể nhìn thấy Uông Thắng sưng vù cả hai mắt như vậy trong lòng hết sức hả lòng hả dạ. Đây chính là cảnh ngộ khi lần đầu tiên gã gặp đại ca đó!
Bạch Húc Húc rất vô sỉ, bởi vì lần đầu gặp Tiêu Dương bị hắn đánh cho một trận nên giờ cũng phải thiết kế bẫy khiến người khác cũng phải chịu cảnh ngộ y như mình.
Uông Thắng có chút buồn bực lên án:
- Dì Lam, chị họ, sao vừa rồi mọi người không lên tiếng cảnh báo cho cháu biết!
Bạch Tố Tâm buồn cười trả lời:
- Vừa rồi mặt cậu hằm hằm như muốn giết người ấy, chị sợ quá không nói nên lời luôn!
Còn Phương Mộng Lam lại nghiêm túc nói:
- Còn dì thì tưởng cháu với Tiêu Dương có thù oán gì đó nên mới ngại cản hai đứa!
Bạch Khanh Thành gật gù nói:
- Còn chị thì muốn xem thực lực của cậu với Tiêu Dương chênh lệch đến đâu.
- … … …
Uông Thắng lần này khóc không ra nước mắt.
- Húc Húc, Trịnh Thu chạy trốn rồi, con tính thế nào đây?
Phương Mộng Lam nhìn chằm chằm vào Bạch Húc Húc, ý tứ trong mắt hết sức rõ ràng.
Khuôn mặt Bạch Húc Húc đang tươi cười thì độ nhiên cứng ngắc, khóe miệng giật giật, vẻ mặt cầu xin nhìn Phương Mộng Lam, van nài:
- Thái hậu nương nương, mẹ thật sự đành lòng…
- Bỏ cái trò tình thân đấy đi!
Phương Mộng Lam bĩu môi, nói:
- Dám chơi dám chịu! Bạch Húc Húc, con đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, đừng bảo với mẹ là con tính nuốt lời đấy nhé?
- Đương nhiên là không phải vậy!
Bạch Húc Húc ưỡn ngực ngẩng đầu nhưng nháy mắt lại cụp đuôi cong người nói:
- Mẹ à, con nói này, con chắc cũng chưa cao được đến bảy thước đâu, có phải con có thể nuốt lời đúng không?
Phương Mộng Lam tuyệt tình lắc đầu.
- Mẹ ơi…
Bạch Húc Húc lại giở khổ nhục kế ra, đau thương nói:
- Lẽ nào mẹ nhẫn tâm nhìn đứa con nối dõi tông đường sau này còn có thể làm rạng danh cho tổ tông bị một đám lão già của Thiên Tử các hau háu lôi ra nghiên cứu, không những thế họ không chỉ nhìn mà còn dùng tay sờ mó các kiểu sao?
Bạch Húc Húc vừa nghĩ đến chuyện này đã thấy trái tim đau nhói.
Uông Thắng dường như bắt được cơ hội trả thù, thâm thúy vỗ vai Bạch Húc Húc, nói:
- Em họ à, muốn làm nên đại nghiệp thì phải chịu được khổ về tinh thần, đau đớn về thể xác, chịu đói chịu rét….
Bạch Húc Húc lập tức hướng ánh mắt cầu cứu về phía hai chị của mình thế nhưng Bạch Khanh Thành lại làm như không thấy, vẻ mặt đầy đau đớn, kêu rên:
- Aizz, Tố Tâm, hình như vết thương của chị bị nứt ra rồi, em mau xem giúp chị.
- Để em xem nào…
Bạch Tố Tâm tỏ vẻ gấp gáp đứng lên kiểm tra chân của Bạch Khanh Thành.
- …….
Vẻ mặt Bạch Húc Húc đầy đau thương, chị hai à, chị bị thương ở vai trái tại sao lại nứt vết thương ở đùi?????...
Ánh mắt gã lại chuyển hướng sang Tiêu Dương.
Tiêu Dương thấy vậy liền ho nhẹ, nói:
- Húc Húc lão đệ, theo tôi thấy thì cậu gia nhập Thiên Tử các cũng không tồi đâu!
Bạch Húc Húc khóc không ra nước mắt, ai oán nói:
- Gia nhập Thiên Tử các có tốt đến mấy cũng không tốt bằng việc đi theo đại ca.
- Không nói nhiều nữa!
Phương Mộng Lam đưa tay lên chặn lại, giọng nói dứt khoát:
- Mẹ đã đồng ý với bên Thiên Tử các rồi, khoảng một tiếng nữa sẽ có người tới đưa con vào Thiên Tử các huấn luyện, chuẩn bị nghi thức nhập các!
- Húc Húc à.
Bạch Khanh Thành cùng Bạch Tố Tâm nhìn em trai, tủm tỉm cười cổ vũ:
- Cố lên! Đừng để nhà họ Bạch mất mặt!