Sau khi đồng ý sẽ chỉ bảo mấy chiêu cho cô nàng “kỳ tài võ học” Tế Tế Lạp, cô vui như mở hội nhanh chân đi rót cho Tiêu Dương cốc nước. Sau đó ngay khi Tiêu Dương chuẩn bị tìm hiểu xem trình độ xem bói của Lâm Hạ đến đâu thì đột nhiên chiếc điện thoại trong túi lại đổ chuông…
- Lâm Hạ, tôi có chút chuyện phải đi trước, anh cứ chuẩn bị cho tốt, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tới kiểm tra trình độ của anh đấy! Sau khi Tiêu Dương nhận điện thoại thì để lại câu nói này rồi nhanh chân bước ra khỏi quán cà phê, lên xe phóng thẳng đến bệnh viện Nhân dân.
Cuộc điện thoại lúc nãy là do Phương Mộng Lam dùng điện thoại của Bạch Khanh Thành để gọi tới. Tiêu Dương bước vội vào phòng bệnh, lúc này cả ba mẹ con đang nhỏ giọng trò chuyện, không khí có vẻ rất vui vẻ, sự trầm lắng u buồn bao phủ hai ngày nay giờ đã biến mất hoàn toàn.
Bạch Tố Tâm ngẩng đầu, mỉm cười nói: - Tiêu Dương, anh đến rồi à.
Tiêu Dương gật đầu chào, sau khi chào hỏi nhau xong, đầu tiên hắn ngồi xổm bên giường của Bạch Khanh Thành, bắt mạch một lát, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn nói:
- Chị cả, tốc độ hồi phục của chị nhanh hơn so với tôi tưởng nhiều.
- Vậy có kịp tham gia trận đấu Tinh anh không?
Bạch Khanh Thành đột nhiên bất thốt ra những lời đó, ánh mắt khó giấu được vẻ gấp gáp.
- Cái con bé này, giờ đã là lúc nào rồi còn nghĩ đến Tinh anh với chả Tinh em!
Phương Mộng Lam tức giận quát cô:
- Nếu như con thật sự muốn gia nhập tổ hành động thì hoàn toàn không cần thiết phải tham ra trận đấu Tinh anh đó, mẹ có thể sắp xếp cho con một chỗ.
Đi cửa sau!
Tiêu Dương im lặng không phát biểu ý kiến.
Bạch Khanh Thành cảm thấy vô cùng nhức đầu, nói:
- Mẹ! Chẳng phải con đã nói đi nói lại rồi sao? Tất cả những gì con muốn đều phải dựa vào chính thực lực của bản thân con để mà đạt được!
- Con lại còn không biết xấu hổ mà nói câu đó hả?
Phương Mộng Lam thở hổn hển nói:
- Nếu như không phải tại con thích cậy mạnh thì sẽ có chuyện như ngày hôm nay sao? Khốn kiếp, tên chết giẫm nào không có mắt mà dám cả gan động đến người của Bạch gia chứ?!
Nói gì thì nói, Phương Mộng Lam như vậy cũng là vì xót lòng cho con gái Bạch Khanh Thành suýt chút nữa thì mất mạng thôi.
- Mẹ! Chị! Hai người đừng cãi nhau nữa.
Bạch Tố Tâm đứng ở một bên cố gắng giảng hòa:
- Mẹ cũng chỉ là vì lo lắng cho chị thôi, chị cũng hiểu mà. Nhưng chị cũng có nguyên tắc riêng của mình…
- Biết ngay hai chị em mày là cùng một giuộc với nhau mà.
Phương Mộng Lam bĩu môi, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào Bạch Khanh Thành, nói:
- Chỉ có điều, mẹ nói trước cho con biết, chuyện như thế này không thể có lần hai biết chưa? Nếu như mẹ còn nghe thấy tin tức con bị thương phải vào viện thì cho dù có phải trói con mẹ cũng sẽ trói lại rồi ném con về thủ đô!
Hai chị em nhìn nhau không lên tiếng.
- Khụ khụ!
Tiêu Dương họ nhẹ hai tiếng rồi nói:
- Nếu như tôi nhớ không nhầm thì trận đấu Tinh anh sẽ diễn ra vào ngày mùng mười tháng sau, chỉ có điều từ giớ đến mười lăm tháng mười chì còn cách có hai ngày. Với tốc độ phục hồi của chị cả thì trong vòng hai tuần rất khó để hồi phục hoàn toàn.
- Có nghe thấy chưa? Ngoan ngoãn tĩnh dưỡng cho mẹ!
Phương Mộng Lam trừng mắt nhìn Bạch Khanh Thành.
Mí mắt Bạch Khanh Thành khẽ chớp, cắn chặt môi dưới không nói gì.
Phương Mộng Lam lại hỏi:
- Đúng rồi Tiêu Dương à, cậu đã làm gì Trịnh Thu rồi?
Nghe bà nói vậy Tiêu Dương liền ngẩn người, bật thốt hỏi:
- Không phải dì Lam đã cho người cướp Trịnh Thu đi rồi sao?
Lúc này, cả hai người đều hết sức kinh ngạc.
Cả hai cùng đồng thanh hỏi
- Không phải là dì sao?
- Không phải là cậu sao?
Tối hôm qua lúc Trịnh Thu bị cướp đi, Tiêu Dương vẫn cứ nghĩ đó là do Phương Mộng Lam âm thầm cho người làm, mục đích chính là muốn Bạch Húc Húc thua phải gia nhập vào Thiên Tử các.
Tiêu Dương lắc đầu kể lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Phương Mộng Lam nhíu mày, nói:
- Xem ra Trịnh Thu vẫn còn có đồng bọn khác ở Minh Châu, không những vậy còn rất có thực lực!
Lời nói này đã chứng minh người cứu Trịnh Thu không phải là bà.
Tiêu Dương lạnh lùng nói:
- Chỉ cần gã vẫn còn ở trong Minh Châu, nhất định sẽ có một ngày tung tích bị lộ.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền tới tai mọi người…
“Bằng” một phát, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một chàng thanh niên lưng hùm vai gấu xuất hiện trước mặt mọi người. Chàng trai này có vẻ hết sức tức giận, hai mắt trợn trừng, sau khi vào cửa liền đảo mắt nhìn xung quanh. Lúc mọi người còn chưa kịp có phản ứng gì thì y đã trừng mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương, lông mày nhếch lên, khí thế hùng hồn, vọt nhanh tới trước mặt hắn rồi quát lên:
- Tên thối tha! Gan lớn đấy nhỉ?
Vụt!
Nắm đấm to lớn mang theo lửa giận lao về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương khẽ nhăn trán sau đó lập tức đưa tay lên mở lòng bàn tay nhìn có vẻ gầy gò ra nắm chặt lấy nắm đấm vung về phía mình. “Táp” một tiếng, nắm đấm của chàng trai kia bị chặn lại.
Tiêu Dương cau mày hỏi:
- Anh bạn này có phải đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi không?
Người kia bị chặn lại nắm đấm, hai mắt trừng lớn, nói:
- Quả nhiên là có chút bản lĩnh đấy! Cậu có phải là Tiêu Dương không?
Tiêu Dương gật đầu, nói:
- Là tôi.
- Người tôi muốn đánh chính là cậu!
Ánh mắt người thanh niên chợt lóe lên, lập tức vung tay trái lên, so với cú đấm lúc trước thì cú đấm tay trái của y càng nhanh càng mạnh hơn, mặc dù thế gió không lớn nhưng uy lực lại mạnh hơn gấp mấy lần.
Bụp!
Tiêu Dương đột nhiên đứng dậy, tay hắn thả nắm đấm tay phải của chàng trai kia ra rồi đẩy một phát về phía trước, đồng thời đấm ra một quyền giáng thẳng vào nắm đấm tay trái của chàng thanh niên kia.
Bụp!
Người thanh niên liên tục lùi về sau mấy bước.
Lúc này, trong mắt y dường như không hề có sự sợ hãi mà ngược lại còn hết sức kích động. Cái này gọi là điếc không sợ súng, chàng thanh kia dường như có một loại kích động không sợ trời không sợ đất, hét lớn một tiếng rồi lại lần nữa vọt tới.
Bịch!
Tiêu Dương bất đắc dĩ đấm một phát vào mắt bên trái của y.
Mắt trái đột nhiên tối đen, đau đớn bỏng rát.
Y lại rống lên rồi lao tới…
Bịch!
Tiêu Dương lại cho thêm phát nữa vào mắt phải.
Lần này cả hai mắt sưng đều nhau!
- Tao liều mạng với mày!
Người thanh niên có vẻ không phục, gào lên lại định định lao tới…
Có tiếng hét lớn đột ngột vang lên:
- Dừng tay!
Thế nhưng người thanh niên kia lại không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục vung nắm đấm về phía Tiêu Dương. Đồng thời nghiêng mặt nhìn Phương Mộng Lam, giọng nói có vẻ nghiêm trọng:
- Dì Lam, dì mau đưa chị họ rời khỏi đây ngay đi!
- Dì Lam?