- Hay là xem tướng đi.
Xem tướng là thuật xem cơ bản nhất của thầy bói nhưng đồng thời nó lại là thuật quan trọng nhất tựa như xem mạch của thầy thuốc đông y vậy!
Lâm Hạ kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, một lúc sau mới gâth đầu nói:
- Để tôi thử.
Nhắc tới bói toán Lâm Hạ phấn chấn hẳn lên, sau khi hít sâu vài hơi liền tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào mặt của Tiêu Dương…
Tiêu Dương bình tĩnh thản nhiên, chắp hai tay sau lưng, yên lặng chờ Lâm Hạ đưa ra kết luận.
Trình độ của thầy bói chỉ cần thông qua xem tướng là biết, qua việc quan sát tướng mạo, nếp nhăn, khung xương,… có thể nhìn ra được vận may, điểm gở của một người. Trong suốt quá trình này, thấy bói sẽ không nói bất cứ lời nào, không phát ra âm thanh, vẻ mặt bình tĩnh, không sợ không hãi, đây chính là khảo nghiệm đối với trình độ của thầy bói.
Ánh mắt Lâm Hạ nghiêm túc chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Tiêu Dương, một lúc sau trong mắt có chút khác lạ đồng thời lông mày cũng vô thức nhíu lại. Sau đó ánh mắt liền rời đi quan sát cả người Tiêu Dương từ trên xuống dưới.
Một lúc sau, ánh mắt càng lúc càng kỳ quái, trán nhăn lại, cúi đầu im lặng suy nghĩ gì đó.
Lại qua thêm một lúc nữa, gã thở ra một hơi nặng nề, mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương, trên mặt không giấu được sự kinh ngạc lẫn sợ hãi, cau chặt lông mày, thở dài nói
- Thứ cho mắt tôi vụng về, tôi…tôi không nhìn ra được gì cả.
Tế Tế Lạp trợn tròn mắt nhìn.
Theo như cô biết thì anh của cô trước giờ chưa bao giờ nói với người xem tướng nào câu “tôi không nhìn ra được gì”, nói vậy có khác nào phá hủy thương hiệu của bản thân chứ? Nhất là lại trong hoàn cảnh như thế này, cho dù thật sự không nhìn ra được thì cũng nói lung tung vài câu ai mà biết được thật giả thế nào!
Ánh mắt Tiêu Dương chăm chú nhìn thẳng vào Lâm Hạ…
Tế Tế Lạp cảm thấy có chút khẩn trương, âm thầm lẩm bẩm, chắc không phải là anh đẹp trai tưởng anh mình là tên lừa đảo nên định lôi ra xử lý đấy chứ?
Một lúc sau…
- Ha ha ha ha…
Tiêu Dương đột nhiên bật cười, ánh mắt nhìn Lâm Hạ có chút tán thưởng, thậm chí còn không tiếc lời khen ngời:
- Khá lắm! Anh Lâm, anh quả nhiên là không thầy mà giỏi, dựa vào sự tìm tòi và tự học của mình mà đạt được đến trình độ như vậy, anh đúng là thiên tài của nghề bói toán đấy!
Lời nói của Tiêu Dương khiến không chỉ Tế Tế Lạp kinh ngạc mà ngay cả Lâm Hạ cũng sửng sốt đến ngây người.
Tế Tế Lạp thử hỏi:
- Anh đẹp trai, ý của anh là…
- Câu trả lời của anh Lâm chính là câu trả lời mà tôi muốn.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Nếu như anh Lâm nói ra bất kỳ một đáp án nào khác, không xét đến khả năng xem tướng của anh chỉ riêng phần nhân phẩm đã là có vấn đề rồi.
Lâm Hạ cau mày nói:
- Cậu dựa vào cái gì mà kết luận nếu như tôi nói ra được kết quả xem tướng cho cậu thì đó sẽ là lời nói dối?
- Bởi vì anh căn bản không thể nhìn ra được tướng mặt của tôi!
Tiêu Dương cười ha hả, ánh mắt có chút tán thưởng, nói tiếp:
- Câu trả lời thật thà của anh nói lên rằng anh có một thái độ vô cùng tôn trọng đối với bói toán!
Tiêu Dương dừng một lát, sắc mặt trở nên nghiêm túc nhìn thẳng vào Lâm Hạ hỏi:
- Lâm Hạ, anh có bằng lòng bái tôi làm thầy không?
Nghe hắn nói vậy, cả hai anh em đều giật mình sửng sốt.
Yên lặng một lúc, Tế Tế Lạp không nhìn được lên tiếng:
- Anh đẹp trai, tại sao anh lại biết anh trai tôi không thể xem ra được tướng mặt của anh? Hơn nữa còn…
- Bất cứ công việc gì cũng có đạo hạnh cao thấp khác nhau.
Tiêu Dương mỉm cười, nói:
- Cũng giống như tập võ, kẻ mạnh hoàn toàn có thể dễ dàng nhìn ra được điểm yếu của kẻ yếu, nhưng ngược lại là kẻ yếu sẽ không bao giờ nhìn ra được điểm yếu của kẻ mạnh!
- Anh đẹp trai, anh cũng là một thầy tướng số sao?
Tế Tế Lạp dường như đã nghe hiểu cái gì đó, ánh mắt cô vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, ánh mắt Lâm Hạ chăm chú nhìn vào Tiêu Dương, gã mím môi im lặng, một lát sau mới chậm rãi hỏi:
- Tại sao tôi lại phải tin cậu?
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu nói với Lâm Hạ:
- Anh có thể tự bói cho mình một quẻ xem.
Lâm Hạ lại ngẩn người sửng sốt.
Phòng làm việc chợt rơi vào sự yên tĩnh lạ lùng.
Rồi đột nhiên…
Lâm Hạ chợt quỳ cái “bịch” xuống đất, ánh mắt mê man lúc này hoàn toàn sáng tỏ, tựa như gã đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng và cũng hết sức kiên quyết.
Tính cách của gã cũng như tính cách của một thầy bói, một khi đã tin thì là hoàn toàn tin tưởng!
Nếu như bản thân mình bói cho mình còn không tin thì dựa vào đâu mà bắt người khác phải tin mình?
Lâm Hạ cung kính dập đầu, nói:
- Sư phụ, xin hãy nhận của Lâm Hạ một lạy!
Tiêu Dương mỉm cười tiếp nhận nghi thức bái sư của Lâm Hạ sau đó xua tay, nói:
- Được rồi, lễ nghi không cần quá rườm rà. Lâm Hạ, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh hãy đi theo tôi học về thuật bói toán, mặc dù không phải là nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực này nhưng chắc chắn anh bái tôi cũng không phải là vô ích.
- Sư phụ khiêm tốn rồi.
Bắt đầu từ khoảnh khắc bái sư thái độ của Lâm Hạ thay đổi một trăm tám mươi đôi, giọng nói trịnh trọng hơn:
- Con tin tưởng sư phụ.
Gã dừng lại một chút rồi nhấn mạnh thêm một câu:
- Cũng chính là tin tưởng bản thân.
- Tốt lắm!
Tiêu Dương cười ha hả.
- Anh đẹp trai, anh đẹp trai…
Tế Tế Lạp lập tức lôi kéo Tiêu Dương, vẻ mặt hết sức vui mừng, có chút mong đợi hỏi:
- Anh đẹp trai, võ công của anh cao cường như vậy, tôi muốn học võ với anh, anh xem tôi có phải là kỳ tài võ học hay không?
- …….
Tiêu Dương với Lâm Hạ liếc mắt nhìn nhau.
Một lúc sau.
Tiêu Dương ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc gật đầu, nói:
- Phải.
- Thật hả?
Tế Tế Lạp mừng rỡ, hỏi lại:
- Tôi thật sự là kỳ tài võ học sao?
- Ừ, là kỳ tài võ học!