- Một bước lên trời? Tiêu Dương sửng sốt, trong mắt đã không còn ý cười nữa, đầu lắc lia lịa: - Lời vô căn cứ như vậy mà cũng có người tin! Chú Lan kinh ngạc hỏi:
- Cậu không muốn có được nó sao? - Đương nhiên ai nghe thấy tin này cũng sẽ muốn sở hữu nó.
Tiêu Dương nhìn ánh mắt nghi hoặc của chú Lan bất chợt mỉm cười nói:
- Chỉ có điều cháu không tin nó là thật. Không tin! Chú Lan kinh ngạc, có lẽ ông phải nhìn Tiêu Dương này bằng con mắt khác rồi, im lặng một lúc rồi cảm thán thở dài:
- Mặc dù biết chuyện này rất mơ hồ nhưng đối mặt với sự hấp dẫn chí mạng như vậy có mấy ai lại không tin? Đây chính là bản tính tham lam của con người! Nhóc con, cậu khá lắm!
Rồi chú Lan khoát tay, nói tiếp: - Cậu hãy mang tư liệu về nghiên cứu thêm đi, cậu cũng không cần phải cố tìm Ngọc tỷ ở Phục Đại làm gì, trên dưới trong ngoài nơi này mười lăm năm qua tôi đã tìm đi tìm lại không biết bao nhiêu lần rồi. Nếu như lời di ngôn của vị giáo sư kia là thật thì việc duy nhất chúng ta có thể làm là chờ đợi, chờ đợi người mà ông ta nói đến trong di ngôn.
Tiêu Dương im lặng một lúc sau đó gật đầu đứng lên rồi lại đột ngột ngoảnh mặt lại hỏi:
- Chú Lan, chú cũng là một thành viên của Thiên Tử các, vậy có phải chú cũng là một Thuộc tính giả?
Chú Lan liếc Tiêu Dương một cái, bên tai không ngừng truyền đến tiếng ngâm nga rên rỉ kịch liệt nên không nhìn hắn nữa mà lập tức xua tay nói:
- Mau đi đi, muốn biết cái gì thì đi mà hỏi Đội trưởng. À mà này, mau ném cho tôi cái hộp khăn giấy ở bên cạnh cậu qua đây!
- … … … …
Tiêu Dương cạn lời liếc nhìn chú Lan lúc này đã hoàn toàn nhập tâm vào “phim ảnh” rồi tiện tay ném hộp khăn giấy qua sau đó xoay người đi ra khỏi căn tin “Lan Thúc”. Khi hắn vừa xuất hiện đã hấp dẫn vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, ánh mắt của mỗi người đều có vẻ kỳ quái.
Có thể ngồi “đàm luận” với chú Lan lâu đến như vậy chắc chắn không phải người thường!
Tiêu Dương vội vàng đi tới bãi đỗ xe, mấy phút sau một chiếc Mercedes- Benz màu đỏ cherry phóng vụt ra khỏi cổng trường chạy về phía quán cà phê Túy Vũ. Tiêu Dương đương nhiên vẫn nhớ có hai người đang chờ hắn.
- Giám đốc Tiêu.
- Chào giám đốc.
Tiêu Dương trực tiếp đi lên thẳng phòng làm việc ở tầng ba, ngay sau đó có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, một thân hình mảnh mai chắn ngang trước cửa phòng làm việc, giọng nói có vẻ vui sướng.
- Anh đẹp trai.
Tế Tế Lạp mỉm cười đi vào phòng, sau khi cô vào phòng liền đứng sang một bên. Trong tầm mắt của Tiêu Dương liền xuất hiện hai người khác, là Lâm Hạ với Lăng Phong!
- Giám đốc Tiêu.
Lăng Phong vô cùng nghiêm túc, kính cẩn lên tiếng chào hỏi Tiêu Dương, còn Lâm Hạ đứng ở một bên mím môi không nói gì.
- Không cần khách sáo làm gì, tất cả mọi người ngồi đi.
Tiêu Dương mỉm cười đứng dậy nhìn Lăng Phong đâu tiên, nói:
- Anh Lăng, công việc ở đây có thuận lợi không?
Lăng Phong gật đầu, dừng một lát rồi nói:
- Tôi đã đưa hai vị khách quý tới đây cho Giám đốc, nếu như Giám đốc không có gì phân phó thì tôi xin đi xử lý một số văn kiện khác.
- Xem ra Ngư Nhạn đã nói đúng, anh đúng là một người cuồng công việc chính cống!
Tiêu Dương cười ha hả, vỗ vai Lăng Phong, nói:
- Vậy anh cứ đi đi, nhưng nhớ là phải nghỉ ngơi đầy đủ đấy!
Đợi Lăng Phong ra khỏi phòng làm việc sau đó đóng cửa lại, ánh mắt Tiêu Dương quay lại nhìn hai người kia.
Khuôn mặt hắn tỏ vẻ cảm kích, chắp tay lại nói:
- Đại ân không lời nào có thể cảm ơn hết được! Nếu như không có hai người trượng nghĩa giúp đỡ e rằng Tiêu Dương tôi sẽ không thể thuận lợi xử lý hết mọi việc được, thậm chí có khi còn là nỗi tiếc nuối của cả đời tôi! Hai người cần gì cứ lên tiếng, chỉ cần Tiêu Dương tôi có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ!
- Anh đẹp trai, những lời này của anh khách sáo quá rồi, chúng tôi cứu anh không phải vì muốn anh đền đáp.
Tế Tế Lạp cười phóng khoáng, Lâm Hạ bên cạnh thì bình tĩnh nói:
- Chúng tôi ở lại đây là bởi vì Tế Tế Lạp kiên quyết muốn đợi cậu về để nói lời tạm biệt chứ không phải là vì mục đích vụ lợi gì cả.
Nói xong Lâm Hạ kéo tay áo Tế Tế Lạp, bảo:
- Tế Tế Lạp, chúng ta đi thôi.
Ánh mắt Tế Tế Lạp có vẻ không tình nguyện cho lắm.
- Ân nghĩa như giọt nước, báo đáp bằng cả con sông!
Mặt Tiêu Dương hết sức nghiêm túc, mở miệng nói tiếp:
- Huống hồ chi hai người lại còn có đại ân với tôi!
Hắn dừng một lát rồi giương mắt nhìn hai người, hỏi:
- Trong nhà hai người còn có những ai?
Tế Tế Lạp giành trước trả lời:
- Chỉ có hai anh em tôi thôi.
Tiêu Dương trầm tư một lát rồi nói:
- Hay là thế này đi, tôi sẽ giúp hai người tìm nhà ở, có được không?
Mặc dù không hỏi chi tiết nhưng thông qua đêm hôm đó, sau khi Tiêu Dương tỉnh lại đã nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng đoán ra được cuộc sống của hai anh em nhà này không dư dả gì, thậm chí còn có chút khó khăn.
Tế Tế Lạp vui vẻ hỏi:
- Thật sao?
- Tế Tế Lạp!
Lâm Hạ quát em gái một tiếng sau đó trầm giọng nói với Tiêu Dương;
- Chúng tôi xin nhận ý tốt của cậu, chỉ là Lâm Hạ tôi trước nay không có thói quen nhận ân huệ của người khác. Vì vậy …
- Anh!
Tế Tế Lạp chu môi, nói:
- Mục tiêu của anh em mình không phải là mua được một căn nhà ở trong thành phố hay sao? Sau đó thì anh lấy vợ sinh con, còn em thì sẽ gả cho một người đàn ông tốt, không phải sao?
Lâm Hạ cau mày nói:
- Đúng là vậy nhưng những thứ đó phải là do anh em mình dựa vào chính sức của bản thân để mà làm ra!
Lâm Hạ thừa nhận bản thân có đôi khi cũng tham tiền tài, tuy nhiên quân tử yêu tiền nhưng phải là đồng tiền trong sạch! Quan trọng hơn là tối hôm đó Tiêu Dương đối kháng với quân đội, mặc dù Lâm Hạ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu nói trong lòng không cân nhắc gì là điều không thể. Gã chỉ hy vọng hai anh em có một cuộc sống bình yên không sóng gió, vì vậy tránh ra Tiêu Dương là lựa chọn tốt nhất.
Tế Tế Lạp thấy anh mình như vậy thì hết sức không vui, chu miệng nói:
- Anh! Không phải là em cố tình đả kích anh nhưng chỉ dựa vào khả năng bói toán nửa vời của anh thì chuyện lo cơm áo của anh em mình còn khó khăn nữa là …
- Bói toán sao?
Tiêu Dương có chút kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Hạ, mỉm cười nói;
- Không ngờ tới anh Lâm lại là một kỳ môn danh sĩ, không biết anh Lâm là đệ tử của vị nào?
Tế Tế Lạp trả lời thay Lâm Hạ:
- Anh ấy làm gì có sư phụ, tất cả đều là do đọc sách rồi luyện tập thêm thôi.
- Vậy sao?
Có vẻ như Tiêu Dương khá hứng thú với chuyện này, hắn mỉm cười nhìn Lâm Hạ, hỏi:
- Không biết anh Lâm có hứng thú bói cho tôi một quẻ được không?
Hắn vừa nói dứt câu thì Tế Tế Lạp trừng mắt hỏi:
- Anh đẹp trai, anh muốn để anh tôi bói cho sao?
Cô biết rất rõ trình độ của anh mình đến đâu, lúc thì chuẩn lúc thì không mà đa số là không chuẩn.
- Làm phiền anh Lâm.
Tiêu Dương mỉm cười bước đến trước mặt Lâm Hạ, nói tiếp: