- Cậu cứ nghe tôi kể hết đã!
Chú Lan tiếp tục kể:
- Chuyện này vốn là một hiện tượng dư luận hết sức bình thường, theo lý thuyết mà nói nó không liên quan gì đến Thiên Tử các cùng với các thế lực đông đảo trong dân gian! Thế nhưng, bởi vì bị tình hình năm đó bức bách nên vị giáo sư kia đã nói cho cô sinh viên biết thân phận thật sự của mình. Ông ta là một Khách khanh của phái Thiên Cơ, điều khiến người ta khiếp sợ lại oán thán hơn chính là, cô sinh viên kia cũng vẫn luôn che giấu thân phận thật sự của mình, mà thân phận đó lại chính là đối thủ sống còn của phái Thiên Cơ!
- Đúng là một đoạn tình cẩu huyết!
Chú Lan thổn thức lắc đầu nói tiếp:
- Hai người họ không chỉ phải đối mặt với những áp bức từ dư luận bên ngoài mà còn phải chịu đựng sự dày vò từ chính thân phận của mình! Vào chính lúc đó, vị giáo sư kia đã bất đắc dĩ phải nói ra một bí mật kinh thiên động địa!
- Ngọc tỷ truyền quốc đang ở trong tay ông ta!
- Sau khi trải qua giám định, xác định được đó thật sự là Ngọc tỷ truyền quốc- đệ nhất quốc bảo của Viêm Hoàng đã mất tích bao nhiêu năm tháng! Khi đó vị giáo sư kia có ý định sẽ giao Ngọc tỷ truyền quốc cho Thiên Tử các với hai điều kiện, thứ nhất là giúp bọn họ khôi phục lại cuộc sống bình thường, thứ hai là hy vọng Thiên Tử các ra mặt hòa hoãn hai đại môn phái, giúp bọn họ giảm được áp bức từ nhiệm vụ mà môn phái giao cho.
- Nhưng nếu chuyện này đều diễn ra theo suy nghĩ của vị giáo sư kia thì đã không có những chuyện sau này rồi!
Chú Lan cảm khái nói tiếp:
- Đáng tiếc, trời cao trêu người, sau khi tin tức về Ngọc tỷ truyền quốc bị truyền ra, khắp các nẻo đường ngõ hẻm đều chấn động, sục sôi vì tin tức này! Thậm chí một số thế lực nước ngoài cũng muốn thò một chân vào!
- Trong một lần mâu thuẫn, người con gái trong tim vị giáo sư bị một cường giả thuộc một thế lực lớn giết chết! Lúc đó, trái tim vị giáo sư tựa như vỡ nát, ông ta hoàn toàn nổi điên, không những thế còn tàn nhẫn tuyên bố, người nào giúp ông ta báo thù thì người đó sẽ có được Ngọc tỷ truyền quốc!
- Câu nói đó đã làm bùng lên một cuộc chiến gió tanh mưa máu! Cũng may khi ấy Thiên Tử các đã thông qua các ban ngành của chính phủ tùy tiện tìm môt cái lý do cảnh báo tất cả giảng viên và sinh viên của trường Phục Đại, trường Phục Đại đêm hôm đó quả đúng là Địa ngục trần gian thứ thiệt! Cuối cùng, vị giáo sư kia mang theo vết thương bỏ chạy, trong lòng ông ta vừa bi phẫn vừa không cam lòng, đối mặt với vô số áp bức từ các thế lực muốn có được Ngọc tỷ, cuối cùng, vị giáo sư đó đã chọn con đường tự mình kết liễu tính mạng của mình!
- Sau khi ông ta chết, Ngọc tỷ truyền quốc lại một lần nữa mất tăm mất tích. Trước khi lâm chung, vị giáo sư đó đã để lại di ngôn nói ông ta hận vì không thể báo thù được cho vợ của mình, nếu như ai có thể giết được tên cường giả kia, mười lăm năm sau hậu nhân của ông ta sẽ quay về Phục Đại lấy Ngọc tỷ truyền quốc về giao cho người đó!
Tiêu Dương hoàn toàn đần người ra.
Yên lặng nhìn tập tài liệu đã ngả vàng trong tay, trong lòng chợt có gợn sóng lăn tăn …
Mặc dù chú Lan vừa xem “phim” vừa kể chuyện nhưng tâm trạng dường như cũng không có gì kinh ngạc hay đau đớn thê lương, thế nhưng trong đầu Tiêu Dương lại bất giác hiện lên cảnh tượng đã xảy ra năm đó …
Vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện chịu đựng chỉ trích của thiên hạ!
Trơ mắt nhìn người mình yêu chết ngay trước mặt mình như lại không thể báo thù!
Nỗi hận này! Đau đớn này!
Đau đến chết lặng!
… … … …
Yên lặng một lúc lâu …
Tiêu Dương thở dài một hơn, trong lòng thầm cảm thán, một lát sau, lòng cũng dần bình thản hơn, hắn suy tư một lát rồi chậm rãi hỏi:
- Vậy theo như di ngôn của vị giáo sư kia thì Ngọc tỷ truyền quốc vẫn còn ở trong trường đại học Phục Đại này sao?
- Đúng thế!
Chú Lan nói tới đây lại bắt đầu cười tự giễu nói:
- Khi xảy ra chuyện đó, con của vị giáo sư đó đã biến mất không thấy tăm hơi đâu, cũng không ai biết được Ngọc tỷ truyền quốc có thật sự đang ở Phục Đại như trong lời di ngôn của vị giáo sư kia hay là đã bị con của ông ta mang đi rồi. Thế nhưng tất cả mọi người đều tin khả năng trước đó hơn! Nhiều người cho rằng khi đó trong thời gian ngắn lại nguy hiểm dồn dập khắp nơi như vậy, vị giáo sư kia không thể mang Ngọc tỷ đi nơi khác được, nhất định là ông ta đã giấu Ngọc tỷ ở một chỗ nào đó trong trường Phục Đại!
- Tuy nhiên, từ đó đến giờ tất cả mọi người đều đã lục tung tất cả các ngõ ngách nhưng vẫn không thể nào tìm thấy được Ngọc tỷ truyền quốc!
- Khi đó tình hình quá hỗn loạn, vì để trả lại cho trường Phục Đại cuộc sống trật tự bình thường nên cuối cùng Thiên Tử các đã phải điều động một lực lượng lớn để đè chuyện này xuống, trục xuất tất cả những người có liên quan đến chuyện này ra khỏi trường Phục Đại, những ai vi phạm giết không cần thông báo! Vì vậy, chuyện này mới từ từ lắng xuống!
Tiêu Dương bật thốt lên hỏi:
- Vì vậy nên chú mới được âm thầm phái tới đây để tìm kiếm tung tích của Ngọc tỷ truyền quốc đúng không?
- Đúng vậy, cứ tìm mãi tìm mãi, vậy mà chớp mắt đã gần mười lăm năm trôi qua rồi!
Trong mắt chú Lan có chút ánh sáng chợt lóe lên rồi nhanh chư chớp lại biến mất.
- Đúng rồi! Mười lăm năm! Thảo nào! Ha ha ha, thảo nào bọn họ lại lần nữa chú ý tới Phục Đại, có lẽ đây chính là cơ hội để tìm ra tung tích của Ngọc tỷ truyền quốc! Mười lăm năm, đứa con mà vị giáo sư đó để lại có lẽ lúc này cũng đã lớn rồi!
Con ngươi Tiêu Dương co lại, hỏi:
- Vậy đứa con của ông ta có thật sự quay về đây không chú?
- Cũng chưa biết được.
Chú Lan lắc đầu thở dài, nói:
- Năm đó nó cũng chỉ là một đứa trẻ, cho dù nó có trở về đây thì có mấy ai nhận ra được nó? Cũng có lẽ nó sẽ không về đây nữa nhưng cũng có lẽ nó đã trà trộn vào Phục Đại rồi…
Giọng điệu của chú Lan tựa như không có mấy hứng thú đối với việc tìm kiếm Ngọc tỷ truyền quốc.
Tiêu Dương cũng phần nào hiểu được tâm trạng của ông, nếu đổi lại là hắn phải tìm kiếm một vật đến mười lăm năm như vậy thì dù có kiên nhẫn đến mấy cũng phải nản lòng. Tiêu Dương hoàn toàn không thấy kỳ quái trước thái độ tiêu cực hiện tại của chú Lan, hắn im lặng một lát rồi đột ngột nhỏ giọng hỏi:
- Rốt cuộc thì Ngọc tỷ truyền quốc cất giấu bí mật gì vậy chú?
Chú Lan mỉm cười trả lời:
- Nó được xưng là đệ nhất quốc bảo của Viêm Hoàng nên đương nhiên là Thiên Tử các muốn có được nó, không thể để nó rơi vào tay của người ngoài được!
Tiêu Dương sắc bén nói:
- Nếu như nó chỉ là một khối Ngọc tỷ bình thường thì không thể nào thu hút vô số ánh mắt tham lam của mọi người như vậy được!
- Đúng thế!
Chú Lan nhìn Tiêu Dương, gật đầu nói:
- Truyền thuyết kể rằng bên trong Ngọc tỷ truyền quốc cất giấu bí mật tu luyện giúp người ta một bước lên trời! Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để khiến vô số người thèm thuồng muốn có được nó!