Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 408: Đệ nhất quốc bảo! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt Tiêu Dương thâm thúy liếc nhìn chú Lan, hắn im lặng một lúc sau, không nhịn được nữa lên tiếng hỏi thứ:

- Chú Lan, hình như chú có vẻ … vô cùng oán giận? Chú Lan sững người, khuôn mặt khôi ngô phảng phất sự tang thương của năm tháng, dáng người hơi gù, ông nặng nề thở dài ngồi xuống ghế, tự giễu cười cười, trả lời:

- Nếu cậu giống như tôi như một đống củi bị vứt xó, vài chục năm không ai hỏi han đến, liệu cậu có oán không? Tiêu Dương nghe ông nói vậy trong lòng cũng thấy có chút xúc động, tựa như có thể cảm nhận được tận sâu trong nội tâm của ông chú suốt ngày dùng nụ cười bỉ ổi và ánh mắt hèn mọn để làm vỏ bọc này là sự cô đơn và bất đắc dĩ.

- Không sao, phế vật mà, phế vật tự có giác ngộ của phế vật. Chú Lan tự nhủ nói mấy lời này, cả người ông tựa như có run rẩy, một lát sau mở mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương, hỏi: - Tại sao Đội trưởng lại bảo cậu tới tham gia nhiệm vụ này?

Tiêu Dương xua tay, nói:

- Cái này thì cháu cũng không biết, cho đến hiện tại cháu vẫn chưa phải là thành viên chính thức của Thiên Tử các.

- Cậu còn chưa chính thức gia nhập Thiên Tử các sao?

Ánh mắt chú Lan đột ngột sáng lên, hai tay nắm chặt lấy tay của Tiêu Dương.

Tiêu Dương thấy ông phản ứng như vậy thì nghi ngờ hỏi:

- Dạ đúng, nhưng có chuyện gì sao?

Ánh sáng trong mắt chú Lan dần dần biến mất, hai tay từ từ buông ra, vẫn nở nụ cười tự giễu, nói:

- Đây gọi là buồn đến phát hoảng hay sao vậy nhỉ? Đến mức còn có ý định ký thác hy vọng hư vô mờ mịt như vậy lên người một thằng nhóc con. Một người còn non nớt như vậy làm sao có thể thông qua sát hạch cấp Đội trưởng được …

Không muốn nhắc nhiều đến chuyện này nữa, có vẻ như đã lâu lắm rồi chú Lan mới kích động như vậy. Chỉ chốc lát sau, ông đã bình tĩnh trở lại, đi dép lê vào cất bước đi vào một căn phòng chứa đồ, sau đó nghe thấy có tiếng loảng xoảng của đồ vật rơi xuống. Ngay sau đó chú Lan liền đi ra, tay cầm một tập tư liệu đã cũ, ông thổi nhẹ mấy cái, bụi bay mù mịt.

Bụp!

Tập tư liệu cũ được ném tới bên cạnh Tiêu Dương.

- Đây chính là thứ mà cậu muốn biết.

Chú Lan bĩu môi nói:

- Bọn họ cho cậu bao nhiêu thời gian?

- Một tháng.

Tiêu Dương cau mày cầm tập tài liệu lên.

- Một tháng…

Chú Lan nở nụ cười tự giễu, nói tiếp:

- Mười bốn năm trước, tôi cũng tưởng rằng trong vòng một tháng có tìm được thứ đó! Nhưng kết quả… thoáng cái đã mười bốn năm trôi qua, không đúng, là mười lăm năm mới đúng, tìm ư? Tìm cái đầu mày ấy!

Cảm xúc của chú Lan chính là nguyên nhân nhiệm vụ lần này có cái tên “Tìm cái đầu mày ấy!”.

Một nhiệm vụ phải chấp hành trong vòng gần mười lăm năm! Hơn nữa nghe giọng điệu của chú Lan thì trong gần mười lăm năm qua, ông một mình ở trong này không ai hỏi han quan tâm, giống như phi tần hậu cung ngày xưa bị vua ghét bỏ rồi ném vào lãnh cung vậy!

Đây rõ ràng là một cái hố!

Tiêu Dương chậm rãi lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng, nói:

- Chú Lan, cho dù nhiệm vụ này có thể hoàn thành được hay không thì chú cũng không nhất thiết phải đóng cọc ở Phục Đại bao nhiêu năm như vậy chứ? Chú hoàn toàn vẫn có thể tham dự một số nhiệm vụ khác của Thiên Tử các mà….

Chú Lan dường như không muốn tiếp tục nói tới chuyện này nữa liền xua tay nói:

- Nghiêm túc xem tư liệu của cậu đi!

Tiêu Dương cúi đầu xuống nhìn tập tư liệu trong tay, đột nhiên nhăn trán, kinh ngạc nói:

- Ngọc tỷ truyền quốc?

Đôi mắt hắn hiện rõ sự khiếp sợ!

- Đúng vậy, chính là Ngọc tỷ truyền quốc, đệ nhất quốc bảo của Viêm Hoàng!

Trong mắt chú Lan ánh lên tia sáng chói mắt, hít sâu thở mạnh, tựa như muốn khiến bản thân từ từ tỉnh táo lại, ông tiện tay cầm lấy điều khiển TV nhấn nút một cái, tiếp theo tiếng rên rỉ trầm bổng cùng hình ảnh “cấm trẻ em dưới 18” lại lần nữa xuất hiện trên màn hình.

- Ngọc tỷ truyền quốc!

Ánh mắt Tiêu Dương vô cùng nghiêm túc, không ngó nghiêng nhìn lên màn hình TV, hắn trầm giọng nói:

- Tần Thủy Hoàng đại đế cho đẽo Hòa thị bích thành ngọc tỷ truyền quốc, có khắc 8 chữ Triện “Thụ mạng ư thiên, ký thọ vĩnh xương” (Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi)! Chỉ có điều theo như một số lời đồn thì sau bao thăng trầm lưu lạc, vị Hoàng đế họ Lý cuối cùng của nhà Đường ôm theo Ngọc tỷ truyền quốc chạy đến lầu Huyền Vũ rồi tự thiêu…

Ánh mắt chú Lan vẫn chăm chú nhìn vào màn hình TV trước mặt, đồng thời mở miệng nói chen vào:

- Xem ra nhóc con nhà cậu cũng biết không ít đấy nhỉ? Chỉ có điều trong lịch sử Viêm Hoàng có quá nhiều Ngọc tỷ truyền quốc thật thật giả giả, điều này chứng tỏ rất có thể Ngọc tỷ truyền quốc - vật tượng trưng cho hoàng quyền Viêm Hoàng đã bị cháy trong biển lửa rồi, cho đến này không một ai biết tung tích thật sự của nó ở đâu. Viêm Hoàng cũng chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm kiếm khối Ngọc tỷ truyền quốc này trong đầu! Câu chuyện Ngọc tỷ thật thật giả giả đã kết thúc vào thời điểm gần mười lăm năm trước!

Hai mắt Tiêu Dương đột ngột trừng lớn, vội vã hỏi:

- Ngọc tỷ thật sự đã xuất hiện rồi sao?

Lúc này khuôn mắt chú Lan lại lộ rõ vẻ hèn hạ, bỉ ổi thường thấy, ông chăm chú nhìn vào hình ảnh trước mặt, tựa như nước dãi sắp chảy cả ra ngoài. Đến khí Tiêu Dương hỏi đến lần thứ hai, chú Lan mới trả lời.

- Đúng vậy, không những thế, nơi mà Ngọc tỷ xuất hiện lại chính là ở Phục Đại!

Mặc dù đã phần nào đoán được mọi chuyện nhưng Tiêu Dương vẫn không nhịn được mà có mấy phần kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm vào chú Lan.

- Sự xuất hiện của Ngọc tỷ truyền quốc lại khiến người ta không thể không nhắc tới một câu chuyện tình yêu đẹp nhưng thê lương.

Chú Lan bắt đầu kể:

- Năm ấy, một vị giáo sư trẻ khoảng hai tám hai chín tuổi giảng dạy trong trường Phục Đại nhưng lại âm thầm lén lút yêu đương với một cô sinh viên năm tư của trường. Trước khi cuộc tình của họ bị công khai, hai người họ đã có với nhau một đứa con ba tuổi.

- Thời điểm đó, chuyện như thế này ở Viêm Hoàng đương nhiên là khiến xã hội dậy sóng, vị giáo sư kia nghiễm nhiên cũng trở thành đối tượng phỉ nhổ của hàng trăm hàng ngàn người!

Tiêu Dương khó hiểu hỏi chen ngang:

- Chuyện này thì có liên quan gì đến Ngọc tỷ hả chú?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)