Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 407: Tìm cái đầu mày ấy! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này ở sân bóng rổ người người chen chúc nhộn nhịp, hội thể thao lớn như vậy đương nhiên không thể thiếu hạng mục thi đấu bóng rổ. Hiển nhiên Tiêu Dương không hề quan tâm đến những thứ này, hắn đi thẳng ra đằng sau sân bóng rổ chỗ căng tin ‘nữ sinh chớ đến gần’ của Lan thúc.

Tiêu Dương rõ ràng cảm nhận được, càng đi tới gần căng tin của Lan thúc dương khí càng nặng, đương nhiên ở nơi đông đúc như vậy xung quanh vẫn có không ít các bạn học nữ. Vì vậy các đồng bào nam giới này cho dù rất muốn học học chú Lan ít kinh nghiệm tán gái nhưng cũng phải nhẫn nhịn đợi lần sau lén đi tìm chú nói chuyện riêng, còn lúc này tên nào cũng ra vẻ đạo mạo đứng đắn rời khỏi quầy bán quà vặt của Lan thúc.

Đúng là một kỳ quan!

Mặc dù xung quanh có rất nhiều người nhưng trong vòng bán kính năm mét xung quanh căng tin vẫn không có một người nào.

Tên của người cũng như bóng của cây!

Có thể lấy tên của một người làm thương hiệu, chỉ riêng cái này cũng đủ để Tiêu Dương phải khâm phục chú Lan rồi.

- Quả không hổ là “kỳ nhân dị sĩ” của Thiên Tử các nha!

Lúc Tiêu Dương bước vào căng tin “Lam Thúc” đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

- Đó chẳng phải là … … Tiêu Dương sao?

- Anh ấy đến căng tin của Lan thúc sao?

- Đừng mà!

Dường như có thể nghe thấy âm thanh thổn thức của không ít các cô gái ở xung quanh. Trong trường Phục Đại, Tiêu Dương chính là hoàng tử trong lòng rất nhiều các bạn học nữ. Hôm nay bọn họ tận mắt nhìn thấy hoàng tử trong lòng mình bước vào căng tin “Lan Thúc” được coi là căng tin hèn mọn bỉ ổi có một không hai kia đúng là một quả bom nguyên tử quẳng vào lòng cả đám con gái trong trường mà!

Hình tượng hoàng tử bị phá hủy hoàn toàn!

Cộc! Cộc!

Tiêu Dương không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh nhìn mình mà trực tiếp đi đến trước quầy căng tin, gõ gõ hai phát lên tấm chắn thủy tinh. Lúc này chú Lan đang cầm một bát mì Khang sư phụ ngồi bắt chéo chân vừa ăn vừa nhìn lên chiếc màn hình đen trắng mà chỉ có ngồi ở chỗ của ông mới có thể xem được.

Miệng thì ăn mì còn mắt thì lóe lên ánh sáng hèn mọn, bỉ ổi, vừa ăn vừa cười ngoạc mồm, nụ cười của ông thật sự khiến người ta cảm thấy lông tơ lông ống dựng hết cả lên. Tiêu Dương liên tiếp gõ lên tấm chắn thủy tinh mấy lần, chú Lan mới quay mặt qua, thái độ bực mình đặt bát mì xuống, nói:

- Nhóc con lại là cậu à? Tìm chú có chuyện gì? Nếu không phải là đến giúp chú thì mau biến đi, không thấy chú đang ăn cơm sao?

Tiêu Dương nghe thấy loáng thoáng có tiếng rên rỉ bất thường, hắn kiếng chân lên muốn xem xem trên màn hình TV đang chiếu cái gì nhưng lại cảm nhận được chú Lan đang lườm mình thì vội cười cười làm làng, liếc mắt nhìn xung quanh một lát sau đó quay sang nhỏ giọng nói:

- Chú Lan, là Lam tiền bối bảo cháu tới đây!

Chú Lan nhìn nhìn Tiêu Dương mấy cái rồi hỏi:

- Lam tiền bối nào?

Tiêu Dương nói rõ ràng từng chữ:

- Lam Chấn Hoàn!

Uỵch!

Chú Lan nghe thấy cái tên này thì suýt chút nữa ngã sấp, cả người lảo đảo, ánh mắt bỉ ổi thường ngày chợt lóe lên một tia nghiêm túc nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất như thể nó chưa từng xuất hiện bao giờ. Chú Lan nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, khóe môi run rẩy, nói:

- Nhóc con… … cậu ….vừa nói gì?

Tiêu Dương nói lại lần nữa:

- Là Lam Chấn Hoàn bảo cháu tới đây tìm chú, ông ấy còn nói rằng…

- Vào trong nói chuyện đi!

Chú Lan vội bảo Tiêu Dương đi vào trong quầy bán hàng nói chuyện.

Tiêu Dương “dạ” một tiếng rồi xoay người đi về phía cánh cửa nhỏ ở sườn bên cạnh, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, chú Lan đóng sập tất cả các cửa sổ cùng cửa chính lại.

- Chuyện này ….

Không ít người bên ngoài tưởng tượng ra cảnh tượng đang diễn ra ở bên trong.

Sau khi Tiêu Dương đi vào phòng liền nghe thấy tiếng rên rỉ ngày càng rõ ràng hơn, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên màn hình chiếc TV đen trắng xuất hiện hai “khối thịt” trần truồng cuốn lấy nhau. Tình hình chiến đấu có vẻ căng thẳng, đầy kịch liệt, hình ảnh thật sự đã kích thích đến “xử nam” còn nguyên tem Tiêu Dương của chúng ta, khuôn mặt có chút đỏ quay sang nhìn chú Lan …

- Đây là bản mới nhất!

Chú Lan nhìn Tiêu Dương rồi cười cười đầy bí hiểm, chòm râu phá cách run run, dường như muốn truyền cho Tiêu Dương cái tín hiệu mà mọi người đều hiểu.

- Nếu cậu thích, chú sẽ phá lệ cho cậu mượn về xem học tập thêm kinh nghiệm.

Tiêu Dương há mồn trợn mắt, liếc nhìn vào bát mì chú Lan đặt ở một bên, mấp máy môi lắp bắp nói:

- Chú Lan … chú… không phải chú đang ăn sao?

- Ừ thì đúng!

Chú Lan cười cười như đây là chuyện hiển nhiên, nói:

- Cái này gọi là bổ sung cả về vật chất lẫn tinh thần, đây chính là phương pháp ăn uống có lợi cho sức khỏe nhất! Nhóc con, lại đây chú dạy cho mày chiêu này ….

- Cháu biết! Cháu biết!

Tiêu Dương gật đầu như băm tỏi nhằm cắt đứt ý định “dạy bảo” của chú Lan, ánh mắt lại liếc về phía màn hình TV lần nữa rồi khó xử hỏi:

- Chú Lan, chú có thể tắt hộ cháu cái TV được không?

Đợi sau khi chú Lan tắt TV xong, Tiêu Dương cảm giác như mình vừa mới chút được một gánh nặng nặng nề, sau đó hắn nguồi xuống chiếc ghế đặt ở bên cạnh.

- Nhóc con, những lời cậu nói lúc nãy là thật sao?

Giọng nói của chú Lan lúc này có vẻ nghiêm túc hơn lúc trước.

- Thật sự là Đội trưởng Lam bảo cậu đến tìm tôi?

Tiêu Dương sửng sốt, sau đó nhận ra “Đội trưởng Lan” trong lời của chú Lan chắc hẳn chính là Lam Chấn Hoàn tiền bối, vì vậy hắn gật đầu khẳng định:

- Đúng vậy ạ, là Lam tiền bối bảo cháu tới hỗ trợ chú tìm…

Đúng lúc này chú Lan lập tức cắt ngang:

- Tìm cái đầu mày ấy!

- … … …

Tiêu Dương im lặng nhìn chằm chằm chú Lan.

Chú Lan lúc này mới nhận ra lời của mình nói có vẻ không ổn, gãi gãi đầu giải thích:

- Nhóc con, cậu đừng hiểu lầm, chú không có ý mắng cậu đâu, bởi vì đây là biệt hiệu của nhiệm vụ bí mật, gọi là “Tìm cái đầu mày ấy!” .

- Tìm cái đầu mày ấy?

Mồm Tiêu Dương lúc này há to đến mức có thể nhét nguyên cả quả trứng vào.

Chú Lan khẳng định lại:

- Ừ! Là tìm cái đầu mày ấy!

Hẳn thừ người ra nhìn …

Tiêu Dương thâm thúy hỏi:

- Là ai đã đặt cái biệt hiệu “thâm nho” như vậy ạ?

Trong đầu hắn bỗng tưởng tượng ra cảnh …

Các đồng đội trong Thiên Tử các hỏi hắn:

- Này, giờ cậu đang phụ trách thực hiện nhiệm vụ gì đấy?

- Tôi đang phụ trách nhiệm vụ “tìm cái đầu mày ấy”!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)