Một lát sau, Lam Chân Hoàn mới nhíu mày hỏi:
- Từ khi nào mà Minh Châu lại xuất hiện nhiều Thuộc tính giả lai lịch không rõ ràng như vậy?
Sức công phá của Thuộc tính giả vô cùng mạnh, trên cơ bản mỗi một Thuộc tính giả mới bắt đầu xuất hiện thì đều bị lọt vào tầm ngắm của Thiên Tử các hoặc là được những hội dị thuật hay các tổ chức dân gian mời chào, như vậy để hạn chế và quản giáo nghiêm khắc các Thuộc tính giả, không để cho họ tùy tiện sử dụng sức mạnh thuộc tính bừa bãi.
Hôm nay lại bất ngờ xuất hiện Thuộc tính giả không có trong bất cứ ghi chép nào tới cướp Trịnh Thu ngay trong xe cảnh sát đương nhiên chuyện này đã khiến Thiên Tử các vô cùng coi trọng.
Thẩm Thiên Vân ngồi một bên đột nhiên mở miệng hỏi:
- Người đó chẳng lẽ cũng là vì thứ đó nên mới đến đây sao?
Nghe ông ta nói vậy, Lam Chấn Hoàn cùng Âu Thái đồng thời biến sắc.
Lam Hân Linh tò mò hỏi:
- Thứ đó là thứ gì ạ?
- Linh Nhi, chuyện này con không nên biết nhiều quá làm gì.
Lam Chấn Hoàn xua tay nói:
- Đêm nay con cũng đã vất vả nhiều rồi, mau đi nghỉ ngơi đi!
Lam Hân Linh vừa mới nói lại bị ngắt, thấy ánh mắt không thể thương lượng thêm của Lam Chấn Hoàn chỉ đành ôm một mớ nghi ngờ rời khỏi đại sảnh.
Lúc này đại sảnh đột ngột rơi vào yên lặng.
- Mười lăm năm…
Âu Thái thở dài nói:
- Thời gian nháy mắt đã trôi qua! Không ngờ, ấy vậy mà đã mười lăm năm rồi, thế mà vẫn còn có người nhớ đến chuyện năm đó!
Lam Chấn Hoàn lắc đầu cười nói:
- Thứ đó đã bị loan truyền đến mức hư ảo khó phân biệt thật giả, bất cứ ai luyện võ hoặc Thuộc tính giả đều mong muốn có được nó. Đã mười lăm năm rồi, chúng đều đã đợi được, đương nhiên cũng sẽ có người đang đợi cái ngày đó đến!
- Minh Châu e là đã xuất hiện sóng ngầm rồi!
Thẩm Thiên Vân thở dài nói:
- Có lẽ chúng cần phải tiếp tục cài thêm người lẻn vào Phục Đại để ứng phó kịp thời khi có chuyện cấp bách.
- Tôi nghĩ chuyện này có lẽ là không cần thiết đâu.
Lam Chấn Hoàn đan hai tay vào nhau, nói tiếp;
- Lúc này chúng ta không nên có hành động gì quá lớn tránh gây ra những phiền phức không đáng có, lực lượng của Thiên Thử các cài trong Phục Đại cũng đã đủ mạnh rồi.
- Đủ mạnh sao?
Âu Thái nhìn chằm chằm vào Lam Chấn Hoàn, thử dò xét hỏi:
- Chẳng lẽ ông có lòng tin với Lam Như Lan như vậy sao?
- Không chỉ có mình ông ấy.
Lam Chấn Hoàn mỉm cười nói tiếp:
- Còn có một người khác nữa.
Cả hai người kia đều sửng sốt ngẩn người.
Lam Chấn Hoàn lại mỉm cười, nói:
- Đây cũng chính là nguyên nhân tôi giục hai ông tới Minh Châu sớm hơn! Tôi muốn tổ chức một buổi nghi thức gia nhập các ở Minh Châu! Cần phải có ít nhất ba Các lão cùng có mặt trong nghi thức gia nhập các!
Hai người kia nghe vậy thì lại càng kinh ngạc hơn!
Có rất nhiều người muốn gia nhập vào Thiên Tử các, vì vậy nghi thức nhập các đương nhiên cũng có phân chi cấp bậc cao thấp khác nhau. Thông thường thì những người sau khi được các Đội trưởng của các tiểu đội mời chào đến sẽ được đưa lên cấp trên để xin phê chuẩn. Còn về nghi thức nhập các mà phải có ba Các lão cùng có mặt thì đó chính là nghi thức nhập các cao nhất!
Việc này cực kỳ hiếm thấy.
Thẩm Thiên Vân tò mò hỏi:
- Ông đã thuyết phục được lão già nào vậy?
Ngoại trừ Thiên Tử các và Dị thuật hội ra thì cũng có không ít người thích độc lập một mình không muốn gia nhập bất cứ tổ chức nào cả!
Lam Chân Hoàn bật cười ha hả, ánh mắt không giấu được sự hưng phấn tột độ.
- Sai rồi! Lần này không phải là lão già gì hết mà là một cây mạ non! Tuổi của hắn với Linh Nhi cũng không chênh nhau là mấy!
Ông ta vừa nói dứt câu, cả hai người kia đều ngẩn tò te, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin!
Một lát sau…
Cả hai đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lam Chấn Hoàn.
- Cái lão già này, ông đùa bọn tôi đấy hả?
- Bọn tôi tuy già nhưng còn chưa hồ đồ đâu!
Đối mặt với sự chấn vấn của hai người họ, Lam Chấn Hoàn không hề tỏ ra tức giận mà ngược lại còn càng cười to hơn nữa.
Lúc này hai người càng không tin thì đến lúc đó lão phu lại càng có cảm giác thành tựu!
- Hai ông … hai ông thật sự không tin là tôi đã phát hiện ra một chàng thanh niên có tư cách đón nhận nghi thức nhập các cao nhất ở ngay tại Minh Châu này hay sao?
Lam Chấn Hoàn liếc mắt nhìn hai người rồi mỉm cười, nói:
- Tôi dám thề với các ông, những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật!
Hai người kia vẫn nghi ngờ không tin những lời này, hai người đồng thời quay sang nhìn nhau…
Ánh mắt của cả hai đều là kinh ngạc cùng nghi ngờ!
Dựa vào những gì mà hai người biết về Lam Chấn Hoàn thì ông hoàn toàn không phải là người tùy tiện nói giỡn.
Thế nhưng mà những lời mà ông nói thật sự khiến người ta khó có thể tiếp nhận nổi!
Hai người đều biết tiêu chuẩn để được đón chào bằng nghi thức nhập các cao nhất là như thế nào!
Âu Thái thử hỏi:
- Theo như ông nói thì cậu thanh niên kia còn có khả năng có đủ tư cách để gia nhập vào tiểu đội Thiên Tử hay sao?
Tiểu đội Thiên tử là tiểu đội tinh nhuệ nhất của Thiên Tử các! Thành viên trong tiểu đội Thiên Tử không nhiều nhưng đều là những thiên tài bậc nhất, đây là tiểu đội thần thánh mà bất cứ ai trong Thiên Tử các cũng hướng tới mong muốn được vào!
Lam Chấn Hoàn không chút do dự gật đầu, nói:
- Với tư chất của cậu ấy quả đúng là có tư cách tham gia khảo sát vào đội!
… … …
Hai người kia lại quay sang nhìn nhau lần nữa.
Một lúc sau cả hai đồng loạt xoay người, đồng thanh nói ra hai chữ …
- Nói nhảm!
Lam Chấn Hoàn thấy thái độ của bọn họ như vậy thì có chút sửng sốt hỏi lại:
- Hai người thật sự không tin sao?
- Tôi buồn ngủ rồi!
- Tôi tin … … nếu nằm mơ có lẽ sẽ có người như vậy xuất hiện trước mặt tôi.
Nhìn hai người biến mất trong tích tắc, Lam Chấn Hoàn sững người trong giây lát, một lúc sau chợt cười đầy bí hiểm!
- Ngày mai thôi, lão phu thật sự rất mong chờ cái vẻ mặt trợn mắt há mồm của hai người!