Âu Tử Lôi ngất xỉu. Bị khép tội một cách vớ vẩn như vậy, phương thức giải quyết của Tiêu Dương vô cùng mạnh bạo, trực tiếp khiến Âu Tử Lôi câm miệng, để thế giới có thể yên tĩnh lại một chút.
Cảnh này đối với Lam Hân Linh dường như có vẻ khá quen thuộc, cô khoát tay gọi người tới đưa Âu Tử Lôi lên xe, lạnh nhạt nói; - Đưa anh ta về đi!
Sau đó lại quay sang nhìn Tiêu Dương một cái, cũng không có gì để nói, cô trực tiếp cất bước chuẩn bị đi. Đúng lúc này, điện thoại trong túi Lam Hân Linh đổ chuông! - Cái gì?
Giọng điệu kinh ngạc của Lam Hân Linh khiến đám Tiêu Dương chú ý nhìn sang, một lát sau, Lam Hân Linh vội vã cúp điện thoại, cau chặt lông mày, nói: - Trịnh Thu bị cướp đi rồi!
Vù! Vù! Vù!
Mọi người lập tức biến sắc, nhất là Bạch Húc Húc, gã trừng lớn mắt, thất thanh hỏi:
- Sao có thể như vậy được?
- Đến đó rồi nói sau!
Lam Hân Linh không nói gì thêm vội vàng xoay người lên xe, đám Tiêu Dương Bạch Húc Húc cũng vội vã lên một chiếc xe, phóng thẳng về phía trước.
Ngồi trong xe, vẻ mặt Bạch Húc Húc vô cùng thối, bực mình nói;
- Rốt cuộc là thằng nào!? Không ngờ lại có thể cướp người ngay dưới mí mắt của cảnh sát!?
Trong đầu Tiêu Dương bỗng nhiên xuất hiện một bóng người….
Ánh mắt hắn không nhịn được liếc Bạch Húc Húc một cái.
Thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây chính là chiêu bài cuối cùng của dì Lam hay sao?
Xe chạy được khoảng mười phút thì con đường phía trước lại bị phong tỏa, tất cả đều xuống xe chạy đến phía đó, ngay sau đó mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường xe cảnh sát áp giải Trịnh Thu về đồn thì đi qua nơi này nhưng đúng lúc đó lại có một người đột ngột lao ra chặn đầu xe. Ngay sau đó xuất hiện một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi, sau khi người kia xuất hiện theo sau lại có thêm mấy cây dây leo bò ra nhanh như chớp mở cửa xe rồi cuốn lấy Trịnh Thu đang ngồi trong xe. Trong thời gian nháy mắt đó, tất cả mọi người dường như còn chưa kịp có phản ứng gì thì Trịnh Thu đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Lúc này, hình cảnh ngồi trên xe cảnh sát khi nói đến chuyện này vẻ mặt lại tỏ ra kinh hãi dường như còn chưa thể bình tĩnh được. Chuyện này đối với bọn họ mà nói thì chẳng khác gì phim kinh dị phiên bản đời thực, thậm chí có thể nói rằng chuyện này thực sự là thần kỳ quá mức tưởng tượng của bọn họ.
Tiêu Dương cùng Lam Hân Linh liếc mắt nhìn nhau.
Hai người đều tự hiểu …..
Thuộc tính giả “Mộc”!
- Là tại tôi đã quá sơ ý, cứ tưởng tất cả đồng bọn của Trịnh Thu đều đã bị bắt hết rồi.
Lam Hân Linh nhíu mày, im lặng một lúc lâu, sau đó lại nói:
- Áp tải những người khác về đồn, lập tức phát lệnh truy nã Trịnh Thu ra khắp cả nước!
Ngay sau đó Lam Hân Linh cũng vội vã bỏ đi.
Trên con đường rét lạnh, đèn đường chiếu sáng đổ bóng nghiêng chỉ còn lại Tiêu Dương với Bạch Húc Húc.
Vẻ mặt Bạch Húc Húc lúc này vô cùng không cam tâm, tâm huyết của cả một đêm vật vã như vậy giờ phút này đổ sông đổ bể hết, gã không kiềm chế nổi nghiến rắng nghiến lợi, tức giận nói:
- Cái lão hồ ly Trịnh Thu này!
Vẻ mặt Tiêu Dương có vẻ không tập trung lắm, hắn lãnh đạm nói:
- Đêm nay, Trịnh Thu coi như đã mất hết tất cả, giao dịch thuốc phiện cùng với căn cứ Hắc Sơn hội lần này đã hoàn toàn bị hủy hết, cho dù Trịnh Thu có may mắn chạy thoát thì cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì nữa.
- Nhưng vấn đề là….
Vẻ mặt Bạch Húc Húc có vẻ rối rắm, trong lòng cũng hết sức bối rối.
Chẳng lẽ ván cược này mình lại thua nữa sao?
Tiêu Dương liếc mắt nhìn Bạch Húc Húc một cái, cận thẩn hỏi:
- Húc Húc lão đệ, cậu……tại sao lại không muốn gia nhập vào Thiên Tử các? Có phải là bởi vì….?
Tiêu Dương chỉ chỉ xuống bên dưới Bạch Húc Húc.
Mặt Bạch Húc Húc giật giật vài cái, vẻ mặt gã lúc này phải nói là khóc không ra nước mắt, nói:
- Đại ca, anh thử tưởng tượng chút coi, nếu như… thằng em của em mà rơi vào tay Lam tiền bối, bị ông ấy lôi ra nghiên cứu thì anh nghĩ em còn sống nổi không?
Tiêu Dương trợn mắt nhìn.
Sau khi nghe Bạch Húc Húc giải thích thì nội tâm cũng phần nào bình tĩnh hơn.
Thực sự thuộc tính “nước tiểu” của Bạch Húc Húc bộc phát có chút đột ngột, đồng thời còn có thể khai sáng cho thuộc tính liên quan đến nước mà trước nay chưa từng có, trong lịch sử cũng chưa từng xuất hiện Thuộc tính giả nào có thuộc tính “nước tiểu” như Bạch Húc Húc. Tuy nhiên đối với Bạch Húc Húc mà nói thì chuyện này cũng chẳng thể coi là một loại vinh quang, bởi vì để nghiên cứu thuộc tính này của gã mà Bạch gia còn đặc biệt nhờ Lam Chấn Hoàn đích thân ra mặt chiêu nạp Bạch Húc Húc vào Thiên Tử các, hy vọng có thể huấn luyện thuộc tính của gã theo một hệ thống nhằm đạt đến độ hoàn thiện cao. Thế nhưng mấy năm nay Bạch Húc Húc vẫn luôn kiên quyết cự tuyệt yêu cầu “ bi thảm vô nhân đạo” này!
Gã thật sự không muốn để cho người đàn ông khác nhất là đàn ông già đến sờ vuốt ‘thằng nhỏ’ nhà mình!
Bạch Húc Húc thâm sâu nói:
- Đại ca, chắc anh cũng phần nào hiểu được nỗi đau khó nói của em mà đúng không?
Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm trọng vỗ vai Bạch Húc Húc rồi thở dài một hơi.
Sao có thể không hiểu được chứ?
Thậm chí hắn còn rất hiểu là đằng khác!
Hơn một giờ sáng, chiếc Mercedes- Benz phóng trên đường quay về bệnh viện Nhân dân. Tiêu Dương với Bạch Húc Húc không làm kinh động đến những cô gái còn đang nghỉ ngơi, hai người nhẹ nhàng đi tới phòng bệnh cách vách, cả hai đều không thay quần áo mà trực tiếp lên giường nghỉ ngơi.
Bên ngoài mưa bụi phiêu diêu, nhiệt độ lạnh khiến người ta như bị đóng băng.
Trong ngôi biệt thự ở cùng ngoại ô.
Lam Hân Linh xuống xa sau đó cất bước đi vào trong nhà, lúc này ngọn đèn trong đại sảnh chiếu sáng như ban ngày. Khi Lam Hân Linh bước vào nhà đã nhìn thấy vài người, ngoại trừ Lam Chấn Hoàn bố cô ra thì còn có hai gã đàn ông trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi.
- Bác Âu, bác Thẩm, sao hai các lại tới đây ạ?
Nhìn thấy hai người này Lam Hân Linh thấy có chút giật mình.
Lam Chấn Hoàn, Âu Thái, Thẩm Thiên Vân!
Cả ba đều là những nhân vật hô mưa gọi gió ở đất thủ đô đồng thời còn là một trong những trụ cột của Thiên Tử các.
Bát đại Các lão của Thiên Tử các, hiện tại ở đây đã có ba người!
Lam Chấn Hoàn đột ngột nhảy dù xuống Minh Châu đã khiến Lam Hân Linh kinh ngạc lắm rồi, thế vậy mà hôm nay đã quá nửa đêm rồi còn nhìn thấy hai người kia lại khiến Lam Hân Linh có cảm giác như mình bị hoa mắt.
- Linh Nhi, sao lại ăn nói không lễ phép thế con?
Lam Chân Hoàn nói vậy nhưng trong mắt đều là vẻ cưng chiều, nhẹ giọng trách cứ:
- Thấy hai bác tới con không vui sao?
Lam Hân Linh giật mình, vội vàng lấy lại bình tĩnh, trên mặt lập tức nở nụ cười, giải thích:
- Không phải thế ạ, con chỉ là…
- Chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ đúng không?
Âu Thái cười ha hả, nói:
- Một lát nữa thôi cháu sẽ biết mục đích mà ba người bọn bác tụ họp ở đây đêm nay! À đúng rồi, sao còn chưa thấy Tử Lôi đâu?
Lam Hân Linh có chút chột dạ, nhẹ giọng đáp:
- Anh ấy …anh ấy nói đêm nay cảm thấy hơi mệt nên sẽ không quay về đây mà tùy tiện tìm chỗ nào đó trong nội thành nghỉ ngơi tạm!
Âu Thái gật đầu tỏ ý đã biết, ông cũng không nghi ngờ gì gã.
Lam Chấn Hoàn lên tiếng hỏi:
- Linh Nhi, hành động lần này thế nào rồi?
- Lẽ ra chuyện này được tiến hành hết sức thuận lợi!
Ánh mắt Lam Hân Linh có chút không cam lòng, nói tiếp:
- Nhưng đáng tiếc cuối cùng lại để Trịnh Thu chạy thoát mất!
Lam Hân Linh kể lại từ đầu đến cuối mọi chuyện cho ba người nghe.