- Ha ha!
Trịnh Thu cười lạnh nhìn Bạch Húc Húc, nói:
- Nếu như mày không muốn thấy đại ca mày mất mạng thì lập tức lùi về phía sau cho tao! Lùi!
Giọng nói của gã đột ngột tăng cao vài phần.
Tựa như gã có thể ra tay bất cứ lúc nào!
Bạch Húc Húc lập tức thấy kinh hãi, vội vàng đưa tay lên, nói:
- Đừng kích động! Đừng kích động! Bọn tao lùi!
Đáy mắt Bạch Húc Húc không giấu nổi ánh sáng sắc lạnh, cắn răng, trầm giọng ra lệnh cho những người khác:
- Tất cả lùi về sau! Xoay người qua chỗ khác!
Thấy Bạch Húc Húc phối hợp, Trịnh Thu rất vui vẻ, khuôn mặt cũng tỏ ra tươi cười. Gã lôi kéo Tiêu Dương từ từ đi về phía thông đạo…..
Vừa đi vừa hét:
- Lùi về sau! Mau lùi về sau!
Bạch Húc Húc nhìn chằm chằm vào Trịnh Thu, lúc này tất cả mọi người đều đã lùi về sau rồi xoay người sang chỗ khác.
Ánh mắt Bạch Húc Húc ngày một lạnh lẽo!
Thế nhưng lúc đó Trịnh Thu lại hoàn toàn không phát hiện ra điểm này, trong mắt gã lúc này mình giống như đang sai khiến một đám nô tài vậy, hoàn toàn không có chút đáng sợ nào!
Cánh tay Bạch Húc Húc run lên, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc kích động muốn lao lên!
Trịnh Thu tủm tỉm cười nhìn Bạch Húc Húc, nhịn cả một đêm rồi nên dường như gã không cam lòng cứ thế mà đi, mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt tỏ ra khinh miệt, cười lạnh nói:
- Cảnh sát gì chứ! Chỉ là một lũ phế vật!
Không phát tiết tức giận trong lòng ra ngoài, Trịnh Thu cảm thấy phải xin lỗi chính bản thân mình!
Dù sao thì lúc này cũng chỉ cách thông đạo có ba mét nữa, với tốc độ của gã thì chỉ trong thời gian nháy mắt là có thể chạy vào trong thông đạo, Trịnh Thu tin mình hoàn toàn có thể chạy thoát!
Chính vì vậy gã không vội!
Muốn trêu tức Bạch Húc Húc một lúc!
Gã nhìn thấy lúc này toàn thân Bạch Húc Húc đã run lên lên…
- Tức lắm hả?
Trịnh Thu cười khinh thường, lạnh lùng nói:
- Thiên la địa võng sao? Khốn kiếp! Chỉ dựa vào đám cảnh sát chúng mày mà nghĩ có thể dồn ông mày vào đường cùng à?
Những lời này của Trịnh Thu hoàn toàn là lời xuất phát từ nội tâm, người khiến gã thất bại trong gang tấc thực chất là cái tên Tiêu Dương bị gã ‘bắt làm con tin’ này!
Ánh mắt Bạch Húc Húc lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Trịnh Thu, trong lòng gào thét, mày cứ đứng đấy dài dòng làm cái mẹ gì?
Gã không phải cảnh sát nhưng vẫn bị cái gã Trịnh Thu này kích thích, nguyên nhân Bạch Húc Húc run rẩy thực chất là đang đấu tranh do dự…
Ra tay hay không ra tay đây?
Thấy Bạch Húc Húc đã “tức đến nổ đom đóm mắt”, trong lòng Trịnh Thu chợt thấy vui sướng, khóe miệng cười lạnh nói:
- Ông đây chơi đủ rồi, mày đi tìm ông mày mà chơi đi!
Nghe thấy vậy, đôi mắt Bạch Húc Húc chợt trừng lên, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Cái bà mày chứ!
Trịnh Thu đẩy mạnh Tiêu Dương ra phía trước, nhân cơ hội này phóng vụt vào trong thông đạo! Mang theo Tiêu Dương chạy trốn, Trịnh Thu ngược lại càng thấy không an toàn hơn!
Vù!
Tốc độ ngày một nhanh!
Trịnh Thu tự tin, chỉ cần Tiêu Dương không ra tay thì gã hoàn toàn nắm chắc mười phần thoát được ra ngoài!
Thế nhưng Trịnh Thu lại hoàn toàn không biết, Tiêu Dương căn bản không rảnh để tập kích gã, lúc này gã chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn Bạch Húc Húc đứng chắn ở phía trước…..
Từ lúc Trịnh Thu nói câu “đi tìm ông mày mà chơi” đến lúc này cũng chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt, thế mà không ngờ Bạch Húc Húc lại có thể nhanh đến như vậy!
Đã vậy hành động của tên này lạ càng khó tin hơn nữa!
Bạch Húc Húc đột nhiên cởi quần!
Tiêu Dương cũng phải há to miệng, mắt trừng lớn nhìn hình ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt này… …
Tên này không dưng lại đi cởi quần!?
Đầu óc Tiêu Dương trong nháy mắt này hoàn toàn trống rỗng, đổi lại là bất cứ người nào thì lúc này cũng hoàn toàn không hiểu Bạch Húc Húc muốn làm gì?
Lôi “anh em” ra dọa Trịnh Thu chắc?
Thế nhưng lúc này Trịnh Thu đã xoay người lại rồi, “anh em” có lớn hơn nữa cũng chẳng có ích gì!
- Chẳng lẽ tên này muốn đi tiểu sao?
Lúc này trong đầu Tiêu Dương đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hết sức đơn thuần.
Bạch Húc Húc đột nhiên rống lên:
- Thằng cháu rùa rúc đầu! Ông đây bắn chết mày!
Tiếng nói vang rội rung trời động đất!
Bụp! Xuy!
Bất ngờ xuất hiện “cột trụ chống trời”, tựa như ống nước lập tức bắn nước ra.
Dòng nước bay lên bắn xa ba ngàn dặm!
Một phát kinh hãi thế tục!
Xuy!
Dòng nước tựa như tia chớp đột ngột xuất hiện phía sau Trịnh Thu!
Nghe thấy Bạch Húc Húc quát lên, Trịnh Thu theo tiềm thức nghiêng người cúi xuống, nhìn thấy hình ảnh này, miệng bất giác há ra…….
Bụp!
Dòng nước lập tức bắn vào mặt Trịnh Thu, thậm chí còn có một chút nước trực tiếp bắn vào trong miệng gã!
Hét lên một tiếng thảm thiết!
Trịnh Thu trợn trắng mắt lăn đùng ra đất!
Bịch!
Toàn thân bất động không nhúc nhích!
Yên lặng tựa như đã chết …. …..
Tiêu Dương ngơ ngác nhìn Bạch Húc Húc … …
Một lúc sau.
- Đúng là đồ không biết tự lượng sức mình!
Bạch Húc Húc khẽ hừ một tiếng sau đó cúi xuống rung rung “người anh em” của mình, cả người giật giật mấy cái, tiếp đó thản nhiên xách quần lên. Dường như vẫn chưa đủ xả hận, gã còn thêm một câu:
- Ông mời mày uống nước tiểu đồng tử!