Có tiền mua tiên cũng được! Cuối cùng thì Trịnh Thu cũng tin câu nói này rồi, cho dù đau lòng hay đau thể xác nhưng vì bảo vệ tính mạng bắt buộc phải hy sinh thôi!
Âm thầm đảo mắt nhìn tên Tiêu Dương đang dương dương tự đắc, dường như vẫn đang đắm chìm trong mộng được làm sếp tổng. Trịnh Thu cụp mắt, trong mắt có chút hèn mọn, sau đó đột nhiên gã bật người dậy chống đỡ thân thể với thương thế khắp người, cố gắng lết về phía mật đạo bên dưới bến tàu…
Đúng lúc này đột nhiên có tiếng “bịch” vang lên! Sắc mặt Trịnh Thu trắng bệch!
Bang! Bang! Bang!
Mắt nhìn về phía cửa kho hàng, lúc này đột nhiên xuất hiện mấy bóng người trang bị võ trang hạng nặng vọt vào. Tên cầm đầu vẻ mặt hưng phấn không ai khác chính là Bạch Húc Húc! Nhờ có hệ thống hỏa lực mạnh mẽ hỗ trợ, Bạch Húc Húc dẫn một tiểu đội thành công tiến vào trong kho hàng, mục đích chính là để viện trợ cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương giật mình, mặt không đổi sắc nhìn về phía đám người Bạch Húc Húc đột ngột xông vào....
Bạch Húc Húc sau khi xông vào nhìn cảnh này thì chỉ biết trợn tròn mắt nhìn.
Vốn tưởng sau khi tiến vào sẽ chứng kiến cảnh chiến đấu long trời lở đất. không ngờ bên trong kho hàng lại yên tĩnh đến chết lặng như vậy. Xung quanh là một đống lộn xộn, phảng phất có tiếng kêu rên của những người nằm dưới đất, bọn họ gần như đã mất hẳn sức chiến đấu.
Tiêu Dương đột nhiên quát lên:
- Nằm xuống!
Lúc này Bạch Húc Húc vẫn chưa phát hiện ra Trịnh Thu, Trịnh Thu nghe Tiêu Dương nói vậy thì tim chợt đập hụt một nhịp, dường như theo tiềm thức nằm xấp xuống như lời của hắn. Đúng lúc này, Tiêu Dương nhấc chân đạp một phát, mấy chiếc thùng giấy lập tức đè lên người Trịnh Thu.
- Đại ca!
Bạch Húc Húc phấn khởi chạy tới hỏi:
- Anh đã giải quyết hết bọn này đó hả? Vậy Trịnh Thu đâu?
Bạch Húc Húc đương nhiên không quên mục đích chính lần này mình đến đây!
- Chuyện còn chưa kết thúc đâu.
Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm túc, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mật đạo của bến tàu, lúc này không biết Ba Tụng đã chạy tới đâu rồi?
- Tên cầm đầu việc giao dịch hàng hóa cùng buôn lậu thuốc phiện đã chạy vào con đường này rồi, cậu lập tức dẫn người đuổi theo! Nơi này để tôi xử lý!
- Tuân lệnh! Đại ca!
Bạch Húc Húc hăng hái nghe lời, đương nhiên gã hoàn toàn không biết rằng đại ca mà mình tin tưởng đang bán đứng mình, thậm chí đối tượng bán đứng lại chính là mẹ của mình!
Cơ thể cường tráng lập tức vọt vào trong thông đạo.
- Giờ phải làm gì?
Trịnh Thu xanh mặt nhìn sắc mặt Tiêu Dương lúc này đã đen như đít nồi.
Bạch Húc Húc dẫn người chạy vào thông đạo dường như đã chặn đứng đường lui cuối cùng của Trịnh Thu. Lúc này Trịnh Thu lại càng sợ hãi tên Tiêu Dương này hơn. Nếu như lỡ tên nhãi này cầm tiền rồi lại nuốt lời, vậy chẳng phải mình đã tiền mất tật mang rồi sao?
Trịnh Thu đương nhiên không biết sở dĩ Tiêu Dương cứu gã là bởi vì lời Phương Mộng Lam, hoàn toàn không hề liên quan đến bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn.
- Yên tâm đi!
Tiêu Dương oai phong lẫm liệt nhìn Trịnh Thu, nói:
- Tiêu Dương tôi không phải loại người thích bán đứng người khác!
Hắn trầm ngâm một lát sau đó nhìn ra bên ngoài kho hàng rồi chợt nói:
- Giờ bên ngoài không có người, anh có một cơ hội để chạy đấy! Uy hiếp tôi! Đợi cho bọn Bạch Húc Húc ra ngoài thì anh chạy vào thông đạo!
Đề nghị này của Tiêu Dương không tồi!
Đương nhiên chuyện này không phải là tốt cho Trịnh Thu mà rõ ràng là tốt cho Tiêu Dương. Hắn vừa muốn cứu Trịnh Thu lại vừa muốn gã nằm trong tầm khống chế của mình. Cách tốt nhất là để gã bắt hắn làm con tin, lúc nào hắn cũng ở ngay bên cạnh gã, bất cứ khi nào cũng có thể bắt gã lại ngay lập tức.
Trán Trịnh Thu toát mồ hô lạnh, lườm Tiêu Dương một cái, hỏi:
- Cậu không sợ tôi nhân cơ hội bắt cậu rồi giết cậu sao?
Tiêu Dương cười lớn nhìn Trịnh Thu, nói:
- Thứ nhất, giết tôi anh cũng chẳng được lợi gì, cũng chẳng thể chạy thoát được! Thứ hai……
Ánh mắt Tiêu Dương tự tin, nói tiếp:
- Anh nghĩ anh giết được tôi sao?
Nếu như không bị thương có lẽ Trịnh Thu còn có chút nguy hiểm, nhưng hiện tại sau khi trúng một chưởng của Tiêu Dương, Trịnh Thu hoàn toàn chẳng còn chút uy hiếp nào.
Khuôn mặt Trịnh Thu khẽ co giật!
Bạch Húc Húc chạy vào trong thông đạo, lúc này bên trong đã chẳng còn ai nữa, chỉ có một số thùng hàng bị bỏ lại. Đám Ba Tụng chỉ biết cắm đầu chạy trối chết, làm gì còn tâm tư lo lắng chỗ thuốc phiện đó, lúc này chỉ cần người còn sống, còn những thứ khác đều không quan trọng.
Bạch Húc Húc ra lệnh:
- Mau lên! Mau tìm kiếm ở phía trước xem sao!
Đúng lúc này phía đằng sau chợt có tiếng hét thảm thiết!
Tiếng hét đầy giận dữ:
- Đồ hèn hạ!
- Không ổn rồi! Đại ca đã xảy ra chuyện!
Bạch Húc Húc vội vàng xoay người, khoát tay trầm giọng nói:
- Bốn người ở lại tiếp tục đi theo con đường này ra ngoài, còn nữa, lập tức thông báo cho hình cảnh bên ngoài nhanh chóng phong tỏa lối ra của thông đạo này, những người còn lại theo tôi đi ra ngoài!
Lúc đám Bạch Húc Húc ra ngoài thì thấy bên trong kho hàng, Trịnh Thu đang cầm trong tay một con dao đặt bên cổ Tiêu Dương!
Sắc mặt Bạch Húc Húc lập tức căng thẳng, gã hét lên:
- Dừng tay!
Vụt! Vụt! Vụt!
Súng của tất cả tiểu đội đồng loạt chĩa thẳng vào Trịnh Thu!
Sắc mặt Trịnh Thu lúc này vô cùng dữ tợn, gã cười lạnh nói:
- Ai dám động đậy, ông đây lập tức cho hắn thăng thiên!
- Tất cả bỏ súng xuống!
Sắc mặt Bạch Húc Húc vô cùng nghiêm túc, gã lập tức bảo mọi người bỏ súng xuống, chỉ sợ thật sự chọc giận Trịnh Thu dẫn đến kết quả không thể cứu vãn.
Trịnh Thu tiếp tục hét lên:
- Tất cả lùi ra phía sau!
- Không được lùi!
Lúc này Tiêu Dương đột nhiên nghiêm nghị lên tiếng, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn.
- Húc Húc lão đệ, đại ca nhất thời khinh suất để Trịnh Thu có cơ hội ám toán, gã là trùm buôn thuốc phiện không chuyện ác nào không làm! Cậu đừng lo cho anh, loại cặn bã khốn kiếp này, không cần phải nhân nhượng gã! Nổ súng đi!
- Đại ca!
Bạch Húc Húc bị tinh thần không sợ chết của Tiêu đại ca làm cho cảm động, gã nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Trịnh Thu, hét lên:
- Mày muốn thế nào mới đồng ý thả người?
- Húc Húc!
Tiêu Dương hét lên:
- Không được nghe lời gã! Không cần lo cho đại ca!
Trịnh Thu thật sự không thể diễn tiếp nữa rồi, gã cố nhịn cảm giác muốn bùng cháy trong lồng ngực, khóe miệng co quắp giật giật. Nếu như gã thật sự có khả năng giết tên này thì đã dùng một dao cắt đứt yết hầu của hắn rồi!
Chưa từng thấy tên nào giỏi diễn như tên này!
Tuy vậy nhưng trong lòng Trịnh Thu cũng biết mình hoàn toàn không thể giết được Tiêu Dương, bởi chỉ cần gã có một chút sát khí, giây tiếp theo có lẽ gã chỉ còn là một thi thể.