Đột nhiên.
Bóng chưởng đã im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt Trịnh Thu. Lực lượng bạo phát ra, giờ khắc này, năng lượng mênh mông xuyên thấu qua lòng bàn tay tuôn vào ngực Trịnh Thu...
Ầm!
Ngay lập tức, mặt Trịnh Thu trở nên vô cùng tái nhợt. Cổ họng cảm thấy hơi ngọt, một ngụm máu lập tức phun ra ngoài. Thân thể y nặng nề bay ra ngoài, ầm ầm rơi xuống đất.
Ầm!
“Phốc!”
Lại có thêm một ngụm máu bị phun ra.
Trịnh Thu không ngừng run rẩy, khó khăn lắm y mới đứng lên được. Lúc này y đang rất chật vật, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ và không cam lòng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, lau chùi máu trên khóe miệng, nói:
- Tiêu Dương! Rốt cuộc thì phải làm thế nào anh mới bỏ qua cho tôi!
Giờ phút này, Trịnh Thu đã gần kề tuyệt vọng, thế nhưng, y vẫn hi vọng mình có thể bắt lấy hi vọng cuối cùng!
Y hi vọng Tiêu Dương có thể bỏ qua cho y!
Dù là Trịnh Thu cảm thấy hi vọng này rất mong manh.
Có điều, lúc này, Tiêu Dương lại ngừng bước.
Hắn ngừng lại không phải vì lời nói của Trịnh Thu mà là nghĩ tới tờ giấy do Thường Lỗi giao cho mình, nhớ tới tờ giấy viết chỉ thị của Phương Mộng Lam.
- Nếu như Trịnh Thu thật sự xuất hiện ở bến tàu Ngoại Nhất, hơn nữa sắp sửa ra tay lùng bắt, hãy mở tờ giấy có ghi “1“.
Câu nói của Thường Lỗi xuất hiện trong đầu Tiêu Dương, ngừng chân lại, hắn lập tức lấy túi nhựa chứa tờ giấy đánh số “1” từ trong túi ra.
Mở túi, lấy tờ giấy ra xem.
Trong nháy mắt, con ngươi của Tiêu Dương trợn tròn xoe...
Ngây người, hắn có hơi sững sờ.
- Cứu Trịnh Thu?
Trên tờ giấy ghi ba chữ này!
Chỉ có ba chữ!
Thế nhưng ý tứ rất rõ ràng, thoáng cái, Tiêu Dương sững sờ, đổi lại là bất cứ ai khác, người đó cũng sẽ sững sờ.
Không thể nghi ngờ, mục tiêu của hắn tối nay chính là Trịnh Thu. Trong mắt người của nhà họ Bạch, Trịnh Thu cũng là người cầm đầu trong việc suýt chút nữa làm cho Bạch Khanh Thành mất mạng. Vậy thì, tại sao Phương Mộng Lam muốn mình cứu Trịnh Thu?
Một tíc tắc này, suy nghĩ của Tiêu Dương thay đổi thật nhanh...
Đồng thời, trong đầu hắn lập tức vang lên câu nói thứ hai của Thường Lỗi.
- Sau khi bắt được Trịnh Thu, mở ra tờ giấy thứ hai!
Vừa muốn “cứu” lại vừa muốn “bắt”?
Hai câu này rất mâu thuẩn với nhau!
- Đây là...
Tiêu Dương hơi nhíu mày lại, hắn không cho là Phương Mộng Lam cố ý làm khó cho mình. Bà làm vậy tất nhiên là có dụng ý của mình, thế nhưng, rốt cuộc thì dụng ý này là gì?
- Dì Lam không thể nào bỏ qua cho Trịnh Thu, thế nhưng lại bảo mình cứu...
Một ý nghĩ đột nhiên lóe qua trong đầu Tiêu Dương, y nói thầm:
- Chẳng lẽ là...
Đôi mắt sáng lên, ngay sau đó, hắn thổn thức than thở một câu:
- Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ thật vĩ đại!
Nếu như không đoán sai, Tiêu Dương đã biết được bên trong tờ giấy ghi cái gì.
Không thể nào ngoài chuyện cứu Trịnh Thu xong, lại bắt y về. Hoặc có thể nói thế này, nội dung của tờ giấy thứ hai với Phương Mộng Lam đã không còn quan trọng nữa.
Vì kiểm tra coi suy nghĩ trong lòng mình có đúng không, Tiêu Dương không chờ cứu ra Trịnh Thu xong mới mở tờ giấy, hắn lập tức mở tờ giấy thứ hai ra...
- Quả nhiên!
Tiêu Dương cười khẽ một tiếng, trên tờ giấy thứ hai có ghi bốn chữ:
- Mặc cậu xử trí!
- Tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ thật vĩ đại!
Hết thảy mọi thứ đúng như dự đoán của Tiêu Dương, Phương Mộng Lam làm vậy là vì muốn Bạch Húc Húc gia nhập Thiên Tử Các!
- Một bên là dì Lam, bên còn lại là thằng nhóc, nên giúp ai đây?
Tiêu Dương chần chờ nửa giây đã có quyết định, y nói thầm:
- Với thằng nhóc, gia nhập Thiên Tử Các tuyệt đối là chuyện tốt.
Tiêu Dương lời nghiêm nghĩa chính tự nói một câu, về phần tại sao hắn đứng về phía Phương Mộng Lam, chỉ có mình Tiêu đại gia mới hiểu.
- Thế nhưng, tại sao Bạch Húc Húc lại không muốn gia nhập Thiên Tử Các tới vậy?
Tiêu Dương có hơi không hiểu, với sự hiểu biết của Tiêu Dương về tính cách của Bạch Húc Húc, chỗ như Thiên Tử Các quả thật rất thích hợp với y.
- Anh muốn tôi bỏ qua cho anh?
Tiêu Dương ngước mắt nhìn Trịnh Thu.
Nghe vậy, Trịnh Thu ngẩn ra, y cưỡng ép chịu đựng đau đớn khắp người rồi vội vã gật đầu, y gấp gáp nói:
- Chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng!
- Thật ư?
Tiêu Dương trầm ngâm một lúc, thấy Trịnh Thu quả quyết gật đầu, Tiêu Dương cũng hơi cảm thấy khó quyết định. Hắn thầm nghĩ: mình phải nói điều kiện gì để Trịnh Thu có thể đường hoàng bỏ chạy đây?
- Tôi muốn...
Tiêu Dương cân nhắc một hồi, đột nhiên hắn ngước mắt nhìn Trịnh Thu rồi hỏi:
- Anh có cái gì để hối lộ tôi?
Trịnh Thu không tự chủ được rùng mình một cái, tiếng súng máy bên ngoài càng ngày càng gần, tâm thần y cũng càng ngày càng gấp gáp. Chợt cắn răng một cái, khuôn mặt xẹt qua vẻ đau lòng, y nói:
- Chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, 70% cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn trong tay tôi sẽ là của anh!
Điều này tương đương với việc giao toàn bộ tập đoàn Hắc Sơn cho Tiêu Dương!
Mặc dù tập đoàn Hắc Sơn lúc này đang nằm trong tình trạng mưa gió đong đưa, thế nhưng, dù sao thì lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa. 70% cổ phần của tập đoàn Hắc Sơn tuyệt đối là một khối tài sản kếch xù!
Trịnh Thu quyết định dùng tiền mua mạng!
- Nghe rất mê người, thế nhưng...Dựa vào cái gì để tôi tin anh?
Tiêu Dương hỏi ngược lại một câu.
Môi Trịnh Thu run rẩy mấy cái, thời gian không cho phép y quá nhiều do dự. Cắn chặt hàm răng, lấy ra một cái chìa khóa cùng với một tờ giấy, nói:
- Cầm thứ này tới ngân hàng lớn nhất ở Minh Châu, lấy được thứ trong tủ bảo hiểm, anh có thể có được mọi thứ!
Đồ vật được ném qua, Tiêu Dương mỉm cười nhận lấy, tâm trạng của hắn lập tức trở nên vui sướng, trực tiếp khoát tay nói:
- Anh đi đi! Tiêu tổng không so đo với anh.
Bây giờ, con hàng này đã dùng Tiêu tổng để tự xưng!