Là con cưng của gió, thế nhưng y lại phải thừa nhận mình không bằng đối phương ngay trong lĩnh vực mà mình am hiểu nhất. Đối với Trịnh Thu, chuyện này không khác gì một đòn trí mạng!
Mặt mũi co rút, con ngươi hoảng sợ liếc nhìn Tiêu Dương, Trịnh Thu chợt cắn răng một cái, đột nhiên, tốc độ lại một lần nữa tăng lên. Nhanh!
Đột nhiên, như tia chớp đánh xuống. Đảo mắt một cái, đòn công kích của y như đá vụn từ trên trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh Tiêu Dương.
Ba! Ba! Ba ba ba!
Quần áo trên người Tiêu Dương lay động theo cơn gió. Bàn tay lay động theo ý nghĩ, từ từ trở nên hư ảo. Mỗi một chưởng đánh ra đều vừa đúng, không sai không lệch ngăn cản toàn bộ đòn công kích của Trịnh Thu. Không trật cái nào. Ầm!
Hai bóng người tách ra. Trịnh Thu không nhịn được rên lên một tiếng, y mạnh mẽ ép luồng huyết khí đang quay cuồng trong ngực xuống, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Dương. Hít sâu vài cái, ánh mắt mang theo vẻ không cam lòng, y hỏi:
- Tiêu Dương! Tại sao mày lại ba lần bốn lượt đối nghịch với tao!
Tiêu Dương liếc nhìn Trịnh Thu rồi cười nói:
- Trịnh đại thiếu gia, chẳng ai gây khó dễ với anh cả, chi có luật pháp gây khó dễ cho anh mà thôi!
Giờ khắc này, Tiêu Dương trang nghiêm nói ra một câu với tư cách là một người chấp pháp của Thiên Tử Các. Hắn cứ việc bỏ qua chuyện mình vẫn chưa chính thức thông qua kiểm tra, quên luôn chuyện hắn chỉ mới nhận được cam kết miệng từ chỗ Lam Chấn Hoàn.
- Luật pháp?
Trịnh Thu giận quá hóa cười, y nói:
- Mày chỉ là một tên gác cổng, có tư cách gì mà nói tới luật pháp!
- Chỉ dựa vào việc trong lòng tôi có luật pháp!
Tiêu đại gia nói với giọng oai phong lẫm liệt.
Tối nay đã giết rất nhiều người, phải dùng cái thân phận người của Thiên Tử Các tới chống. Vì vậy, Tiêu Dương phải lời nghiêm nghĩa chính, hiên ngang lẫm liệt. Đương nhiên, nguyên nhân căn bản nhất của việc Tiêu Dương đối phó Trịnh Thu chính là vì Bạch Khanh Thành.
Có vài lý do, không cần quá mức đại nghĩa.
Chỉ cần trong lòng thấy đáng là đủ.
Đương nhiên, những chuyện này Tiêu đại gia sẽ không đem ra nói trên sân khấu.
- Hừ!
Dường như Trịnh Thu đã tích đủ sức, ánh sáng lạnh đột nhiên lóe lên trong đôi mắt, y nói:
- Xuống địa ngục với cái luật pháp của mày đi! Bạo Phong Long Quyển!
Vù! Vù! Vù!
Lực lượng cuồng phong phun trào ra, toàn bộ kho hàng như bị cuồng phong càn quét. Dúng mắt trần cũng có thể thấy được vòi rồng đang càng quét tới chỗ Tiêu Dương, chỉ cần đảo mắt một cái nó đã tới.
Tiêu Dương nhíu mày lại, bóng người đột nhiên xông lên phía trước. Khi bóng người suýt chút nữa đã chui vào vòi rồng có đường kính hơn một mét kia, bóng người đột nhiên lướt ngang trên không trung một cách không tưởng.
Vèo!
Hắn đã tránh thoát hướng tấn công của vòi rồng.
Gió lớn thổi mạnh...
Thế nhưng, lần này Tiêu Dương không cho Trịnh Thu thêm cơ hội nào nữa. Trong nháy mắt sau khi tránh thoát vòi rồng, bóng người của hắn như ngôi sao nhanh chóng rơi xuống phía trước, quyền phong đánh mạnh tới phía đối diện.
Uy thế nghìn cân.
Ầm!
Trịnh Thu lui ra sau một bước.
Ầm!
Tiêu Dương lại đánh ra một quyền!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đổi thủ thành công.
Trong khoảnh khắc, đòn công kích đánh ra thoải mái như nước chảy mây trôi, uy thế thì mạnh mẽ như núi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trịnh Thu không ngừng lui ra phía sau, nền xi măng cứng rắn không ngừng xuất hiện những dấu chân không sâu không cạn. Có thể thấy được lúc này Trịnh Thu đang gặp phải áp lực rất lớn.
Ầm!
Trịnh Thu hét lớn một tiếng, tập trung toán bộ sức lực vào hai tay, sau đó nặng nề nghênh đón. Nhờ vậy, y khó khăn lắm mới ngăn được thế công của Tiêu Dương!
- Sao có thể? Không thể nào! !
Đôi mắt của Trịnh Thu đỏ bừng nhìn chằm chằm Tiêu Dương, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Bản thân y vẫn luôn che giấu thực lực cá nhân mạnh mẽ. Thế nhưng, Trịnh Thu rất tự tin, y biết, với thực lực của y, trong cùng thế hệ, y tuyệt đối có thể đứng ở những vị trí xuất sắc nhất!
Chỉ có lác đác vài người có thể địch nổi y!
Thực lực cá nhân của Trịnh Thu rất mạnh, đây cũng là lá bày tẩy làm cho y dám mạo hiểm hành động trong đêm nay.
Thế nhưng, y lại bị một người giữ cửa, một tên gác cổng của Phục Đại- người mà y chưa bao giờ coi là đối thủ đánh tới mức không còn chút sức để đánh trả!
- Rốt cuộc thì anh là ai!
Trịnh Thu tuyệt đối không tin lý do của Tiêu Dương. Mặc mũi đầy vẻ kinh hoàng, y cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Từ từ lui ra sau, nhì Tiêu Dương đang từng bước từng bước ép tới gần, y trầm giọng hỏi:
- Anh không phải là cảnh sát, bắt tôi, cùng lắm anh chỉ được có một triệu, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, tôi có thể cho anh gấp đôi!
Tiêu Dương ngừng bước, hơi suy nghĩ một chút, hắn nói:
- Đây là một cám dỗ không tệ lắm.
Trịnh Thu vui mừng.
- Có điều...
Tiêu Dương khoát tay một cái rồi nhún vai nói:
- Đáng tiếc, hiện tại tôi không cần dùng tiền gấp.
Sắc mặt Trịnh Thu hơi thay đổi, nhìn Tiêu Dương đang từng bước từng bước ép tới gần. Ánh sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt y, chợt cắn răng một cái, khuôn mặt xẹt qua vẻ dữ tợn, y trầm thấp gào thét:
- Gió!
Vù! Vù!
Cơn gió rét sắc bén bao phủ xung quanh Trịnh Thu, từng tấc trên cơ thể y như đã trở thành một thanh đao nhọn, sắc bén. Hơi thở sắc nhọn tỏa ra làm cho người ta không rét mà run.
- Hí!
Dường như Trịnh Thu đã biến thành một con dã thú thời Hồng Hoang. Ánh mắt trở nên vô cùng dữ tợn, bóng người phóng thẳng tới phía trước.
Như hổ vồ sói, hung tính lộ ra!
Vèo!
Năng lượng sắc bén mạnh mẽ làm cho lòng Tiêu Dương chợt rung nhẹ. Bước chân chạm đất rồi trượt qua một bên, bóng người hắn linh động tránh thoát đòn đánh của Trịnh Thu. Vù! Khi Tiêu Dương còn chưa đứng vững, lại một đòn tấn công khác đã đánh tới.
Vèo! Vèo! Vèo!
Giờ phút này, Trịnh Thu đang chó cùng rứt giậu, Tiêu Dương không muốn cứng đối cứng trong tình trạng thế này. Sau khi dựa vào thân pháp tinh xảo, kỳ lạ liên tục tránh thoát những đòn đánh của Trịnh Thu, quả nhiên, khí thế của Trịnh Thu đã từ từ yếu bớt...
- Tiêu Dương! Có giỏi thì đừng tránh!
Bên tai truyền tới tiếng rống giận, Tiêu đại gia không nhịn được cảm thấy buồn bực. Hai bên đấu nhau, không né tránh, chẳng lẽ để mi chính diện đè đánh à? Hắn không nhịn được liếc nhìn Trịnh Thu một cái rồi thầm nghĩ trong đầu: chẳng lẽ tên này bị mình chọc tới tức điên rồi ư.
Để tỏ ra mình có phong độ.
Tiêu Dương không né.
Khi hơi thở của Trịnh Thu hạ thấp tới một mức giới hạn, hơn nữa chiêu thức vẫn chưa hoàn toàn thu lại, phòng thủ trên căn bản đã rơi vào khoảng không, Tiêu Dương đột nhiên ra tay!
Vù!