Đột nhiên.
Một tiếng ầm vang lên, vô số thùng chứa hàng như gặp phải một cơn sóng biển mạnh mẽ đánh vào, chúng lập tức bắn ra bốn phía.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng một chiêu này vẫn làm cho người ta khó mà đề phòng được.
Căn bản không có cách nào để né tránh, người và súng bị hung hăng đập trúng, sau đó cả đám người rối rít ngã xuống đất.
Vù!
Một cái thùng chứa hàng cao bằng một người, nằm ở chỗ giữa nhất đang bay vụt về phía trước. Nó mang theo khí thế sấm sét, như Thái Sơn áp đỉnh đánh về phía Trịnh Thu và Ba Tụng!
Bằng! Bằng! Bằng!
Ba Tụng liên tục lui ra sau mấy bước, đồng thời y liên tục bắn vài phát súng vào cái thùng chứa hàng.
Sắc mặt biến thành tái nhợt, y hoảng sợ lên tiếng:
- Trịnh tiên sinh!
Thấy vậy, Trịnh Thu không chần chờ thêm nữa. Vẻ sắt lạnh lóe lên trong đôi mắt, bàn tay phải của y đột nhiên mở ra. Một lưỡi đao lạnh lùng sắc bén được ngưng tụ ra, “Vèo” một cái, nó đã bay về phía trước.
Một vòng cung to lớn lóe lên, vẻ sắc bén hiện ra!
BÙm!
Toàn bộ thùng chứa hàng bị chém thành hai nửa...
Thế nhưng, trong nháy mắt khi thùng chứa hàng bị chém đôi, có một bóng người hạ xuống như thiên thần hạ phàm.
Bóng quyền chồng lên nhau, đi kèm bóng người kia, bao phủ toàn bộ không gian.
Quyền tay phải cứ như đủ sức xé rách không gian, những tiếng gió vun vút hung ác đổ ập xuống chỗ Trịnh Thu.
Khí thế như núi!
Trịnh Thu kinh hãi.
Y liên tục lui ra sau, thế nhưng, do bất ngờ không kịp đề phòng cho nên căn bản khó có thể tránh thoát đòn tấn công của Tiêu Dương. Quyết định thật nhanh, ngay lập tức, hai tay y giơ lên phía trước. Một vòng xoáy nhanh chóng xuất hiện rồi xoay tròn, hơn nữa nó nhanh chóng lan rộng ra như một cơn sóng. Phạm vi mở rộng của nó vừa vặn ngăn cản toàn bộ những hướng mà đòn công kích của Tiêu Dương đánh tới.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Ngay lập tức, cơ thể Trịnh Thu như bị một luồng lực lượng có thể dời non lấp biển quét trúng. Vòng xoáy nát hết, ngực chấn động mạnh một cái. Cơ thể y nặng nề đập lên những hộp giấy phía sau, lập tức chìm vào bên trong những hộp giấy này.
Lần đầu tiên cứng đối cứng, y hoàn toàn thất bại!
Tiêu Dương là tụ lực từ trên đánh xuống một đòn, Trịnh Thu thì ngăn cản tại chỗ. Cho nên, y căn bản không có cách nào có thể chống đỡ đòn công kích mạnh như mãnh thú này, thua thiệt là chuyện hiển nhiên!
Lúc này, sắc mặt của tên Ba Tụng đứng bên cạnh lập tức biến đổi, mặt tên này không ngừng đổi màu. Hai chân y trở nên mềm nhũn, thân thể liên tục lui ra phía sau, mắt chứa đầy vẻ kinh hoàng.
Trong mắt Ba Tụng, vừa rồi Trịnh Thu đã thể hiện ra thực lực vô cùng mạnh mẽ, có lẽ không có ai có thể thắng được Trịnh Thu. Không ngờ, đối đầu với người thanh niên thần bí vừa xuất hiện này, Trịnh Thu lại không chịu nổi dù chỉ một đòn.
Khẩu súng trong tay y không biết đã sớm ném tới chỗ nào. Khi Ba Tụng không ngừng lui ra sau, run rẩy di chuyển tới lối đi bí mật bên trong kho hàng...
Sợ rằng vụ giao dịch tối nay sẽ phải hủy bỏ!
Lúc này, trong đầu Ba Tụng chỉ còn một ý nghĩ, đó làm làm thế nào để có thể giữ mạng trở về Tam Giác Vàng.
Chỗ này không thích hợp ở lâu.
Đương nhiên, Tiêu Dương cũng không để ý tới động tác của Ba Tụng, mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là Trịnh Thu!
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm phía trước.
Vừa rồi hắn đã thấy được thực lực của Trịnh Thu, tên này tuyệt đối không phải là kẻ không chịu nổi một đòn.
Y càng sẽ không chịu thua như vậy.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Những hộp giấy bị hất văng lên trời như tiên nữ tán hoa, như cuồng phong càng quét, chúng rối rít bay tới phía trước.
Khí thế như có hàng vạn con ngựa đang lao nhanh, thế tới vô cùng hung mãnh!
Ngay lập tức, Tiêu Dương hơi nheo mắt lại. Hắn đứng chắp tay, quần áo trên người bị gió thổi bay, hai tròng mắt vô cùng tập trung nhìn về phía trước. Cả người đứng yên không nhúc nhích, hai bên quần áo dính những hộp giấy đang bay tới, thế nhưng hắn không để ý tới. Khi có hộp giấy có thể chính thức tấn công được mình, hắn đột nhiên đá ra một cước!
Phán đoán chính xác hết mức.
Hàng vạn mảnh hộp giấy thổi qua, chỉ có cái này có thể làm hắn bị thương.
Vèo!
Vèo Vèo!
Gió nổi lên...
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh lùng. Hai tay vẫn không nhúc nhích kia đột nhiên vung lên. Sau khi dùng một quyền nổ nát những hộp giấy đang vọt tới, bóng người hắn lao tới phía trước với khí thế rất kinh người.
Đón gió đả kích!
Vèo!
Bóng người của Trịnh Thu đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt y đầy vẻ dữ tợn, đột nhiên ra quyền đánh về phía Tiêu Dương.
Vèo!
Vèo! Vèo! Vèo!
Rốt cuộc thì hai người đã va chạm chính diện một lần nữa, hơn nữa, tốc độ đánh của hai người càng lúc càng nhanh!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trịnh Thu ra quyền, quyền ảnh kèm theo những cơn gió sắc bén. Thuộc tính “Phong“...
Nhanh! Sắc bén! Cuồng loạn!
Giờ khắc này, Trịnh Thu thể hiện đặc tính “nhanh” của gió vô cùng tinh tế. Dường như toàn bộ không gian đã phủ đầy bóng người và quyền ảnh của Trịnh Thu. Những tiếng gió vun vút chói tai vang lên.
Tiêu Dương, còn nhanh hơn!
Ầm! Ầm!
Mỗi khi Trịnh Thu ra một quyền, Tiêu Dương không hề lựa chọn tránh né, ngược lại, y dùng nhanh đấu nhanh, dùng cứng chọi cứng. Một quyền một đấm không ngừng đụng nhau!
Nhanh! Nhanh! Nhanh!
Nhanh tới mức không ai sánh bằng!
Dường như ở chỗ này đang diễn ra một buổi tiệc tốc độ.
Trịnh Thu là con cưng của gió.
Từ xưa tới nay, tốc độ luôn là ưu thế của y. Thế nhưng, trong giờ phút này, Trịnh Thu càng đánh càng kinh ngạc, vẻ kinh hãi và kiêng kỵ trong mắt y càng ngày càng đậm. Y đã dùng hết tốc độ mà mình có, thế nhưng tên Tiêu Dương trước mặt này vẫn còn rất điêu luyện. Hắn gặp chiêu phá chiêu, vô cùng ung dung thoải mái!
Hắn còn nhanh hơn mình!
Trịnh Thu không thể không tin sự thật này, đồng thời, lòng y đã hoàn toàn trở nên nặng nề.
Sắc mặt y thay đổi!